Rời quê ngót nghét 5 năm, nghĩa là tôi đã sống ở con phố này trọn vẹn 5 năm thanh xuân đời mình. Bởi thế, từng con đường, từng góc phố, từng tầng gác mái cao cao vẫn đủ sức quyến rũ tôi. Đôi lúc, tôi ngỡ rằng thành phố như người thiếu nữ diễm kiều mấy trăm năm vẫn trẻ, vẫn tươi rói và dịu dàng như những tháng năm rực rỡ...
Mỗi sớm đi làm, mỗi chiều tan tầm hòa vào dòng người hối hả về nhà, tôi đều tranh thủ thả mắt nhìn lên những tầng gác mái cũ kĩ như một thói quen của người yêu thành phố, thích khám phá. Sáng sớm, sương vẫn còn giăng trên cao, ai đó khẽ đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ gỗ nhỏ đón nắng mai vào tầng gác mái.
Đi bộ dưới những hàng cây, ngẩng mặt nhìn lên chợt bắt gặp cái nhìn ai đó đang tưới chậu mười giờ nhỏ xíu treo trên ban công, hai ánh nhìn chạm nhau, cười khẽ, cảm giác ấm áp len lỏi khắp tâm hồn.
Chiều chiều, người phố đứng tần ngần trên ban công tầng gác mái ngắm nhìn dòng người qua lại, nhìn con đường và hàng cây bao tháng năm tận tụy thay lá, trổ hoa.
Đêm đêm, mỗi lần chạy xe hay đi bộ về muộn trên những con đường vắng vẻ, từng đợt mưa hoa tí tách rơi trên vai, trên tóc, văng vẳng bên tai tôi giọng hát ru ngọt ngào vang ra từ tầng gác mái mờ mờ nửa tối nửa sáng. Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhớ đến nao lòng không khí ấm áp, yên bình thuở xưa trong mái nhà tranh, được nâng niu, vỗ về trong vòng tay bà, tay má.
Hóa ra, tầng gác mái thành phố lại chính là nơi ẩn chứa những điều vô cùng bình dị thân thương mà ít nhiều người phố đã bỏ quên trong nhịp đời quay cuồng, hối hả.
Tôi có chị bạn mấy năm trời sống trên tầng gác mái. Có lần, tôi hỏi chị sao không thuê nhà mà ở cho thoải mái, lại phải thuê căn gác nhỏ xíu? Chị cười bảo tiền chị để nuôi con, làm mẹ đơn thân cực nhọc trăm bề.
Mọi trách nhiệm đổ lên bờ vai mong manh của chị. Đó là chưa kể những lúc chị thấy chạnh lòng, người ta sum vầy, còn chị sáng đưa con đi học, chiều rước con về nhà, cơm nước giặt giũ rồi trò chuyện cùng con.
Nhiều lần chị muốn ôm con về quê mà sống cho thanh tịnh nhưng rồi lại thôi, ở thành phố làm công nhân lương tháng cũng được vài triệu, trả tiền căn gác thuê, chi phí sinh hoạt, tiền học cho con, xong chị cũng còn dư chút ít. Chị gắng gượng bám trụ lại thành phố với niềm tin mai này con chị sẽ sung túc, ấm êm. Lòng người đàn bà luôn nghĩ về những đứa trẻ thơ, bằng tất cả sự bao dung, nhân hậu.
Trên tầng gác mái, chị sống những ngày bình an. Cái giường nhỏ để ngủ, góc bếp, góc học tập cho con, cái tủ vải tựa lưng vào tường - tất cả gia tài của chị. Ngoài ban công, chị trồng vườn rau nho nhỏ để thõa mãn thú nông nhàn. Đời mẹ con chị gắn liền với tầng gác mái, với những ngày an yên.
Tầng gác mái, nơi lí tưởng để ngắm nhìn thành phố xinh đẹp trong những khoảnh khắc của thời gian. Mới hay, trong cái khổ cũng có cái vui, trong những nơm nớp lo toan của người nép mình trên tầng gác cũng có những khi bình an, vui vẻ. Thành phố bao dung, thành phố vẫn cưu mang cho những phận đời bé nhỏ.
Đã bao giờ chúng ta nói câu cảm ơn thành phố. Đã bao giờ chúng ta âm thầm tri ân những con đường, những hẻm sâu, những tầng gác mái cao cao che nắng che mưa, che chắn cuộc đời khỏi ướt?
Chiều nay, tôi lại bắt gặp nụ cười của ai đó trên căn gác gỗ. Nụ cười tươi rói, thanh yên...