Sau hơn 1 tuần nằm điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM), hiện sức khỏe và tinh thần của nữ sinh Hoàng Tăng Thị Thu H. (20 tuổi, quê Đắk Lắk) đã ổn định hơn.
Con mắt trái của H. đã bị mù, song mắt phải đã hồi phục hơn 80%. H. cũng dần cảm nhận và làm quen với ánh sáng bên ngoài. Với thị lực hiện tại, cô đã nhờ một người bạn viết giúp những cảm xúc của mình sau biến cố kinh hoàng này.
Tâm sự của H. đăng trên trên cá nhân. Ảnh Facebook. |
Nội dung bức thư được chia sẻ:
Một tuần đã trôi qua, bây giờ tâm trạng của tôi đã ổn định. Cú sốc tinh thần cũng đã dịu lại. Từ nhỏ, tuy gia đình không được giàu có nhưng tình yêu thương của mọi người đối với tôi rất lớn. Tôi chưa bao giờ trải qua cú sốc nào như thế này.
Ngày hôm đó, tôi đã có cảm giác khi chiếc xe chạy chậm bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy bất an vì trước đó tôi đã bị nghi phạm tạt nhớt và đạp xe một lần nên lúc đó tôi cảm thấy sợ hãi... Nhưng chưa kịp trở tay thì tôi bất ngờ bị ly nước tạt thẳng vào mặt. Tôi cảm thấy rất nóng, liền thắng xe lại, với bản năng tôi chạy nhanh vào nhà dân kêu cứu: “Cho con nước”.
Người dân ở đó cũng tận tình trợ giúp sơ cứu cho tôi. Đang sơ cứu thì tôi nghe thấy giọng Quyên ở đó. Lúc đó tôi chợt nhận ra đó là kẻ hãm hại mình. Quyên tỏ thái độ lo lắng đối với tôi. Hình như Duyên cũng hiểu ý nên bảo nó: “Tránh ra đi”. Nhưng nó lại nói: “Tại sao lại tránh?”.
Rồi người dân đưa tôi lên một chiếc xe gia đình để chở tôi đến bệnh viện. Vừa đi tôi vừa nghe tiếng xe “bạch bạch” của nó chạy song song với xe. Rồi Duyên nói với tôi: “Mày có nghe tiếng gì không?”. Tôi gật đầu. Xong Duyên nói tiếp: “Xe của con Quyên đó”.
Vào Bệnh viện quận 12, ở đó chỉ truyền nước cho tôi rồi chuyển nhanh đến Bệnh viện Chợ Rẫy. Nằm trên xe cứu thương với áp lực tinh thần quá lớn, mắt tôi đã không nhìn thấy gì... Nhưng lại nghe được tiếng khóc của Duyên với Quyên bên tai. Lúc đó tôi muốn gồng mình đứng dậy đuổi Quyên xuống xe. Tôi thấy thật là ghê sợ trước một con người như vậy.
Vào phòng cấp cứu Bệnh viện Chợ Rẫy, sau hơn 2 tiếng đồng hồ bác sĩ mới rửa mắt cho tôi. Khi đó bác sĩ nói với tôi rằng: “Con mắt trái không thể giữ được nữa”. Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình khi đó như thế nào nữa. Tôi cố mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một màu trắng đục. Nằm trên giường bệnh ẩm ướt suốt hơn 2 tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy cơ thể run rẩy vì lạnh. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh thật là trống rỗng.
Khi đó anh ba là người thân đầu tiên tới mà tôi nghe thấy được, anh tới gần cầm tay tôi mà hai anh em chỉ biết khóc thôi. Nằm trên băng ca chuyển lên Khoa phỏng, tâm trạng của tôi dường như dịu lại. Tôi nhắm mắt lại và cố kìm nước mắt.
Đêm đó đối với tôi là một đêm rất dài... Tôi không ngủ được vì suy nghĩ rằng: “Ngày mai khi ba mẹ lên, tôi không biết phải giấu những giọt nước mắt đó như thế nào?” Khoảng 3-4 giờ sáng, ba mẹ đã ở bên cạnh tôi, cầm tay tôi nói: “Ba mẹ đây nè con”. Mặc dù nghe được tiếng nhưng tôi không thể nhìn thấy họ. Tôi nghe tiếng mẹ khóc thật to ở ngoài lan can. Tôi chỉ biết nhắm mắt lại và vờ như không nghe thấy gì để không phải khóc vì khóc sẽ ảnh hưởng tới mắt. Trước đó tôi đã chuẩn bị một tâm lý khá bình tĩnh nhưng vì những lời an ủi, quan tâm từ gia đình, tôi lại xúc động thêm.
Được sự quan tâm từ gia đình, bạn bè và cộng đồng, tôi cảm thấy có thêm động lực để vượt qua khó khăn này. Và tôi chợt nhớ cách đây một tuần, dù mặt tôi có nổi lên cục mụn tôi đã cảm thấy lo lắng rồi. Nhưng hiện tại tôi nghĩ rằng vẻ bên ngoài không có gì là lớn lao cả... Mà quan trọng là cuộc sống hiện tại của tôi như thế nào?
Ca phẫu thuật mắt ghép màng ối đầu tiên đã khá là thành công. Nằm chờ phẫu thuật, tôi nhìn thấy mẹ tựa đầu vào vai ba mà ngủ thiếp đi. Trong lúc phẫu thuật, bác sĩ đã nói: “Ca này thật là chua chát”. Hiện tại vẫn chưa đoán trước được điều gì, tuy rằng mắt phải đã hồi phục hơn 80% nhưng tôi vẫn không thể chịu được khi ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt mình. Trong thâm tâm tôi vẫn tin và cầu nguyện rằng mình sẽ trải qua được tất cả mọi chuyện, giờ tôi chỉ hi vọng mắt trái của tôi sẽ bình phục để có thể đi học trở lại.
Sau đây là những điều mà tôi muốn nói với mọi người: “Nếu gặp trường hợp như tôi thì hãy cứng rắn, tự tin, lạc quan và hãy tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!”.
Đây là những điều xuất phát từ sâu trong đáy lòng, tôi chân thành cảm ơn những người đã và đang quan tâm đến tôi.
Trước đó, Báo PNVN cũng đã đưa tin, vào khoảng 10h30 ngày 30/3, khi nữ sinh viên Hoàng Tăng Thị Thu H. chạy xe máy chở bạn là Trần Nguyễn Ái Duyên (21 tuổi, quê Bình Thuận) trên đường Quang Trung (quận Gò Vấp, TPHCM) thì bị 2 thanh niên vượt lên từ phía sau tạt axít. H. sau đó được đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy cấp cứu, hậu quả bị hủy hoại 75% gương mặt, mù mắt trái. Riêng Duyên bị bỏng axit nhẹ ở tay.
Sau quá trình điều tra, Công an quận Gò Vấp đã bắt giữ 3 nghi can là Lương Thúy Kiều Quyên (21 tuổi), Nguyễn Đình Thanh Tâm (20 tuổi) và Phạm Hoàng Long (19 tuổi, cùng quê Bình Thuận). Nguyên nhân dẫn đến vụ việc là do ghen tuông, mâu thuẫn trong mối quan hệ đồng tính.
3 đối tượng đã bị bắt giữ tại cơ quan công an. |
Quyên có mối quan hệ tình cảm với Duyên từ thời còn học chung cấp 3 ở tỉnh Bình Thuận. Khi Duyên vào TPHCM học thì thuê phòng trọ ở chung với Quyên và H. ở quận 12.
Đến tháng 7/2015, Quyên chuyển trọ ra ngoài sống và quen biết với Tâm. Cũng từ đây thì giữa Quyên và Duyên đã phát sinh mâu thuẫn gay gắt. Nghĩ H. là người khiến mình chuyển trọ, ngăn cản chuyện với Duyên nên Quyên bàn với Tâm trả thù.
Sau đó, cả 2 đã thuê Long cùng quê Bình Thuận với tiền công 1 triệu đồng để tạt axit H.