Quỳnh vẫn mãi là cô búp bê nhỏ mang đến nụ cười hạnh phúc cho Lâm mà thôi (Ảnh minh họa)
- Em không phải là búp bê!
- Nhưng em xinh như búp bê. Anh rất thích những cô gái dễ thương như búp bê.
Quỳnh có đôi mắt nâu to tròn, hàng mi cong vút và hai lúm đồng tiền, mỗi lần cười thật duyên. Quỳnh từ miền quê đến thành phố nhỏ bé này. Quỳnh làm quen với Lâm bằng những lời nói ngây ngô ấy. Giữa cái thành phố lạc điệu so với chốn thôn quê yên ắng, Lâm bỗng thành tri kỷ của cô.
- Này cô búp bê nhỏ của anh…!
- Em không phải búp bê đâu nhé! Em không muốn là búp bê. Em muốn là cô gái bình thường. Biết yêu và được yêu.
Quỳnh ngồi xếp lại các hộp quà Lâm tặng cô trong những ngày đặc biệt. Những tấm thiệp tự tay Lâm làm, ghi những lời thơ, câu chữ dí dỏm. Quỳnh mỉm cười nhớ những ngày hồn nhiên bên Lâm. Chuông điện thoại reo. Là Lâm.
- Búp bê nhỏ của anh đang làm gì đó?
- Em đang ngồi ngắm những món quà anh tặng.
- Vậy à. Lần này búp bê của anh muốn anh mua tặng gì nào?
- Anh tặng gì em cũng thích mà. Mà em đã bảo anh đừng gọi em là búp bê. Em không muốn là búp bê đâu đấy.
- Ừ. Mai anh về sẽ có quà cho búp bê của anh…
Ngày mai Lâm sẽ về. Vậy là những tháng ngày xa anh sẽ không còn nữa. Khóm hoa lưu ly tím ngoài vườn nở rộ. Loài hoa cả Quỳnh và Lâm đều thích. Quỳnh thu dọn những hộp quà. Cô lục tung tủ quần áo. Đã lâu rồi Quỳnh không mua thêm chiếc váy mới nào. Cô bèn ra đường để đi tìm chọn cho mình một chiếc váy thật đẹp. Chiếc váy màu xanh lơ. Lâm thích màu xanh. Cô ngắm mình trong gương cả buổi và mỉm cười háo hức.
Lâm về. Anh vẫn thế. Vẫn đôi mắt nâu đẹp nhìn Quỳnh đầy trìu mến. Anh lấy trong túi ra một hộp quà màu tím biếc:
- Quà của búp bê nhỏ đây!
Quỳnh đón nhận món quà từ tay anh lòng vui rộn ràng. Tất cả những món quà anh tặng Quỳnh có thể trưng bày thành một quầy đồ lưu niệm nhỏ.
Lâm không kể nhiều về chuyến đi lần này cho Quỳnh nghe. Anh im lặng đứng bên cửa sổ. Quỳnh khẽ vòng tay ôm sau lưng anh:
- Anh! Em rất nhớ anh.
- Ừ.
- Em yêu anh!
Lâm nắm lấy tay Quỳnh và khẽ gạt ra khỏi người anh. Anh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, đôi mắt đang ầng ậng nước chỉ trực trào ra. Đôi mắt nâu đẹp của anh có ánh hoàng hôn:
- Đừng chờ anh nữa Quỳnh ạ.
- Tại sao?
- Em mãi là cô búp bê nhỏ của anh. Mãi là đứa em gái nhỏ mà anh yêu quý nhất.
- Em không phải búp bê nhỏ của anh và lại càng không muốn là em gái anh. Em yêu anh!
Đôi mắt to tròn của Quỳnh bắt đầu đẫm lệ. Cô đã chờ suốt bao tháng năm qua chỉ để Lâm nhận ra một điều, rằng: Cô yêu anh rất nhiều. Rằng cô không muốn là cô búp bê bé nhỏ chỉ để Lâm ngắm nhìn và mỉm cười. Cô muốn được bên Lâm, được quan tâm, lo lắng cho anh, được nấu cho anh những món ăn mà anh thích. Được ngồi bên anh mỗi tối mùa hè và được cùng nắm tay anh bước ra với biển…
- Anh có người khác rồi. Cô ấy là bông hoa hồng đỏ của anh. Anh yêu cô ấy…
Quỳnh bàng hoàng nhưng rồi cô chợt hiểu ra:
- Vậy ạ. Chị ấy ở đâu? Em gặp chị ấy một lần được chứ?
- Được. Ngày mai cô ấy đến nhà anh chơi. Anh muốn kết hôn cùng cô ấy.
"Bông hồng rực rỡ" của anh đầy sức hấp dẫn. Nụ cười tươi và dáng người cân đối, mái tóc nâu mềm mượt phủ xuống đôi vai trần thon thả… Ánh mắt Lâm chìm đắm vào đôi mắt đẹp như sao ấy. Quỳnh lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Lâm sẽ tổ chức lễ cưới vào tháng sau. Nhanh quá. Vậy là Lâm đã chọn "bông hồng đỏ thắm" để kết hôn, còn Quỳnh vẫn mãi là cô búp bê nhỏ mang đến nụ cười hạnh phúc cho anh mà thôi.
Quỳnh bước ra với biển. Biển đêm êm đềm và tĩnh lặng. Ẩn giấu những bí mật khôn cùng. Ngang qua chỗ Quỳnh từng ngồi có đôi trai gái quấn quýt bên nhau. Quỳnh nhớ bàn tay Lâm. Nhưng giờ bàn tay ấy không còn dành cho Quỳnh nữa. Một giọt nước mắt nóng ấm lăn trên khuôn mặt xanh xao của Quỳnh. Cô bước qua cô gái đang kiễng chân hôn người yêu - nụ hôn nồng nàn. Cô gái có mái tóc màu nâu mềm mượt phủ xuống đôi vai trần thon thả. Giọng nói ấm áp:
- Tháng sau em cưới rồi. Em yêu anh và mãi yêu anh nhưng không thể lấy anh làm chồng được. Em đã chọn người khác rồi, anh ấy là người tốt.
Ánh điện đường hắt xuống biển, màu trăng lung linh soi rõ cô gái “bông hồng đỏ thắm” của Lâm. Quỳnh khẽ bước qua. Cơn gió lạnh từ ngoài biển thổi tung mớ tóc lòa xòa. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má. Búp bê thì chẳng bao giờ biết khóc, hình như Lâm đã nghĩ thế…