Mấy hôm nay, tôi đọc được nhiều bài viết về chuyện họp lớp đầu năm. Tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình.
Các thành viên trong lớp phổ thông của tôi rất thân thiết nhau. Trước khi chia tay vào cuối năm học 12, chúng tôi đã cùng thống nhất mỗi năm sẽ họp lớp 1 lần vào dịp sau Tết. Cứ thế, chúng tôi duy trì điều tốt đẹp này được 10 năm nay rồi.
Mỗi năm gặp lại, chúng tôi lại thấy sự khác biệt của nhau. Người thành công hơn nhưng cũng có người khó khăn, chật vật hơn. Người hạnh phúc và người không thể giữ được hạnh phúc. Có người đi du học nước ngoài nhưng vẫn tham gia qua điện thoại. Chúng tôi cùng chia sẻ, động viên và giúp đỡ lẫn nhau trong khả năng của mình.
Năm ngoái, tôi làm ăn không được suôn sẻ nên bao nhiêu vốn liếng cũng không còn. Thậm chí, tôi còn đang nợ ngân hàng 1 số tiền lớn phải trả trong tháng 6 năm nay, nếu không cũng chẳng còn nhà để ở. Kinh tế túng thiếu khiến tôi suy sụp, chẳng thiết tha gì, kể cả chuyện họp lớp. Khi lớp trưởng nhắn tin lên nhóm, hẹn ngày họp lớp, tôi đã từ chối. Nhưng rồi bạn bè rủ rê quá, tôi đành tặc lưỡi đến tham dự.
Dù biết chuyện nợ nần của tôi nhưng bạn bè vẫn rất nhiệt tình, vui vẻ. Đến cuối buổi tiệc, khi thanh toán tiền, họ đều trừ tôi ra. Đây cũng là cách làm thường niên đối với những bạn có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng khi lớp trưởng đưa cho tôi 1 món quà được gói cẩn thận bằng giấy đỏ, tôi mới bất ngờ. Mở ra xem, tôi càng kinh ngạc khi thấy bên trong là 1 xấp tiền đủ mọi mệnh giá, buộc lại theo từng cọc, mỗi cọc là 5 triệu đồng. Tổng tiền là 40 triệu đồng.
Lớp trưởng bảo hiện tại cả lớp đều đã có công việc ổn định, có những bạn rất thành công rồi nên từ năm nay, lớp sẽ có thêm chương trình giúp đỡ bằng tiền mặt (vẫn trong khả năng và chủ yếu là tình cảm của mọi người) để tạo thêm động lực cho những bạn đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Không chỉ trong buổi họp lớp này, mà trong bất cứ thời gian nào, nếu ai biết bạn bè trong lớp đang gặp rắc rối thì có thể chủ động liên hệ lớp trưởng để gây quỹ giúp đỡ bạn ấy. Mọi người động viên tôi cố gắng vượt qua giai đoạn này và nếu có khó khăn quá thì có thể nói để mọi người cùng chung tay giúp đỡ tôi.
Dù số tiền không quá lớn nhưng với tôi, đây chính là tấm lòng, là tình cảm đáng trân quý của mọi người dành cho mình. Sau buổi họp lớp, tôi càng có thêm niềm tin để tiếp tục làm việc và trả nợ dần dần. Bởi những người bạn vẫn đồng hành và sẵn sàng giúp đỡ tôi chính là 1 nguồn động lực lớn lao.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn