Khi anh ấy hết công việc ở đó, anh nói với cô "Anh phải trở về nhà rồi. Anh rất yêu em. Rất buồn khi phải xa em nhưng anh không có cách nào khác. Đàn ông rũ bỏ trách nhiệm gia đình thì vô số, làm đàn ông tốt mới khó. Hẳn là em không muốn anh trở thành người tồi đúng không? Vậy nên em đừng buồn nhé. Anh xa em không phải vì không yêu em, mà vì không thể khác…".
Cô gái ấy một lòng ôm tình yêu dành cho anh, không đòi hỏi. Cô biện luận rằng tình yêu lớn dành cho người mình yêu thương mà không cần hồi đáp. Cô trả anh về với gia đình và ngày đêm thương nhớ về người tình. Nghĩ rằng anh cũng thương nhớ cô, như thế là đủ an ủi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cô chẳng thể yêu ai. Trong lòng một mực ôm hình ảnh của anh mà không biết rằng thanh xuân qua nhanh như một "ly trà", ngoảnh đi ngoảnh lại đã già ngày sau….
Còn cô em họ của tôi nữa. Cô ấy nặng 70 kg, nên người đàn ông nào cũng chê cô mập mạp. Cô bỏ anh người yêu cũ tốt tính chỉ vì anh ấy nhận xét "anh thấy em mập như này là có hại cho sức khỏe. Em có muốn anh đi tập cùng em không để em đỡ ngại?". Cô bảo "cái đẹp nẳm ở con mắt kẻ si tình cơ mà. Anh nói vậy nghĩa là anh chê tui. Nghĩa là không yêu tui".
Vào một ngày, cô ấy gặp một chàng trai làm bảo vệ ở Vinmart, anh ta khen cô "anh thấy em mập nhưng đẹp mà. Đàn bà vậy mới phốp pháp, phúc hậu. Anh thích đàn bà mập hơn là gầy. Em mặc váy đó đẹp quá…". Cô bị hớp hồn vào lời khen đó. Từ ấy trở đi, cô thích gặp anh, rồi ngã vào anh lúc nào không hay, dẫu biết anh không cửa không nhà, cũng chả biết gia cảnh bố mẹ, họ hàng ra sao, vì đâu nên nỗi ở nhà thuê.
Cô ấy cực kỳ hạnh phúc, kể với tôi rằng mỗi ngày được nghe anh ấy nói "đời này hạnh phúc lớn nhất chính là có em" hay "em xinh thế này may mà chưa có ai cướp đi, chứ không là anh chết…". Cho đến một ngày kia, cô phát hiện ra anh là một tay nghiện ngập ma túy, bán hết cả nhà cửa chơi cờ bạc, bố mẹ từ không còn nhận là con. Rồi cũng từ đó, anh ta hiện nguyên hình là kẻ chỉ biết ăn chơi, hút hít và ích kỷ cho đam mê bản thân. Cô ấy đau đớn hơn khi biết mình có thai, còn anh ta một mực chối bỏ. Cô lại mềm lòng khi anh ta nói "anh sẽ thay đổi, anh vì em sẽ không chơi bời nữa. Đừng bỏ anh…".
Vậy đó, đàn bà nhẹ dạ cả tin có kết cục đau thương. Xưa kia, người ta ví đàn bà là "yểu liễu đào tơ" nên mong manh dễ vỡ. Nhưng thời nay, dường như điều ấy đã phải nhìn nhận lại. Xưa kia, cuộc sống đơn giản hơn, đàn bà ở nhà quanh quẩn nơi bếp núc, đàn bà đối nhân xử thế cũng đơn giản hơn. Và xưa kia, trong tình cảm, đàn bà "đặt đâu ngồi đó" nên cái gọi là tình yêu cảm xúc cá nhân dường như quá xa lạ.
Ngày nay, mọi thứ đã đổi thay. Đàn bà có thể làm nhiều việc sánh ngang đàn ông, thậm chí tốt hơn. Trong tình yêu cũng vậy, đàn bà được thể hiện mình hơn. Thế nên, đàn bà khi đã yêu rồi thì nghiêng ngả cả trời đất, yêu bằng cả xác thân mình đến điên dại, đàn bà khi yêu thì yêu đến kiệt cùng thể xác, kiệt cùng trái tim. Không có đúng, không có sai, chỉ có tổn thương nhiều hay ít mà thôi. Nếu yêu mà bất chấp, thì đương nhiên mặc định sự thiệt thua. Còn không thì hãy biết điểm dừng để bản thân bớt phần đau đớn.
Tôi khao khát muốn được nhìn thấy đàn bà hiểu được giá trị của lòng dũng cảm để "đừng cho phép sự nhẹ dạ của bản thân". Đó là một bài học không dễ dàng, nếu không muốn nói đôi khi phải vật vã mới ngộ ra. Đừng biến bản thân thành ra "thân tàn ma dại", mình đau rồi làm cả người thân đau vì xót xa.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn