Đã lâu lắm rồi tôi mới được ngủ nướng khét lẹt đến tận 11h trưa. Mở mắt ra thấy biển xanh cát trắng, bố mẹ và em gái đang ăn bữa trưa cạnh bể bơi. 3 năm rồi cả nhà mới cùng đi du lịch, lại trùng đúng kỉ niệm 30 năm ngày cưới của phụ huynh.
Mất bao năm thăng trầm đánh đổi, gia đình tôi mới hạnh phúc viên mãn như bây giờ. Mẹ cứ bảo giờ chỉ cần có thêm anh rể quý với đứa cháu là cuộc đời chẳng còn tiếc nuối nữa. Bao đắng cay ngọt bùi bố mẹ đã nếm cả. Tôi thấy thật biết ơn khi họ vẫn luôn ở bên nhau.
Nhớ lại đợt giáp Tết cách đây 20 năm, đùng cái bố tôi bị mất việc. Ông vốn là công nhân đường sắt lương 3 cọc 3 đồng. Xí nghiệp làm ăn thua lỗ nên giải thể, mẹ tôi bưng mặt khóc chẳng biết phải làm sao với nhà 4 miệng ăn. 2 chị em tôi thì vẫn đang đi học, mẹ ở nhà làm nội trợ lấy đâu ra tiền…
Mấy ngày đầu thất nghiệp bố cứ ngồi ở cửa hút thuốc. Mẹ thì nằm trên giường suốt, chị em tôi đi học về lục cơm nguội cũng không có mà ăn. Tới bữa bố úp mì tôm suông cho 2 đứa. Tôi phải chạy sang vườn hàng xóm xin vặt ít rau lang.
Tết năm ấy cả nhà tôi không ai sắm sửa gì. Quần áo mới không có, giày bố xin được ở đâu 1 đôi cho em gái tôi. Còn lại nhà cửa trống hoác. Hồi còn làm công nhân thì bố được thưởng Tết bằng con gà, mấy cân gạo, thịt bò hoặc bánh chưng. Nhưng năm ấy thì chẳng có gì nữa. 23 tháng Chạp mẹ chỉ nấu ít miến thắp hương, sau đó bố đạp xe về quê cách 100 cây để xin ông bà nội đồ ăn Tết. Tôi co ro trong đôi dép tổ ong, thèm một chiếc đùi gà đến phát khóc.
Nguyên cái Tết chị em tôi chỉ quanh quẩn ở nhà chơi. Hàng xóm qua chúc tụng đều cố ý mang thêm chút quà bánh, còn lì xì cho chúng tôi nhiều hơn mấy đồng. Mọi người động viên bố mẹ tôi cố gắng, có người tốt bụng còn bảo bố tôi đi làm mộc, làm xưởng thủy tinh. Nhưng bố tôi chỉ cười và cảm ơn họ.
Mùng 6 Tết năm ấy bỗng dưng nhà tôi lại đông vui. Sáng mặc đồ chuẩn bị đi học lại, tôi được mẹ dúi vội vào tay quả trứng rồi bà dọn chiếc bàn gỗ ra bên cạnh gốc bàng. Mẹ xách thêm mấy phích nước nóng, ấm trà to đùng hãm sẵn và 1 mớ chén hạt mít mới tinh.
Chẳng biết ai xui mà mẹ liều mình dốc túi ra mua đồ về mở hàng nước. Sau này tôi mới biết mẹ có tài nhìn xa trông rộng, gần nhà tôi có cái bến xe công nhân nên hàng nước mở ra lập tức đông kín khách. 5h sáng mẹ đã dậy đun nước. Chưa kịp mở đã có người ngồi ngoài sân đợi sẵn. Hồi đó 1 cốc nước mẹ chỉ lấy 500 đồng, kẹo lạc kẹo dồi tôi nhớ 1000 đồng được 2 cái.
Bố tôi phụ mẹ trông quán buổi trưa. Rảnh rỗi ông còn đi xin gỗ xin tre về đóng thêm bàn ghế đồ đạc cho mẹ. Ban đầu chỉ có mấy món trà kẹo đơn giản, sau mẹ tôi vác thêm một mớ bim bim ăn vặt ngon lành về khiến lũ trẻ trong xóm thích mê. Trời nhá nhem là mẹ dọn quán, sau đó cả nhà tôi cùng quây quần ăn cơm.
Rồi bố treo thêm biển nhận sửa đồ gia dụng lặt vặt. Toàn khách quen hàng xóm mang quạt, nồi, dao kéo, ấm nước hỏng cũ sang. Tiền công bố lấy rẻ bèo, nhưng ông mát tay nên món nào cũng ngon lành chạy tốt.
Nhiều hôm bố chong đèn thức khuya để mày mò sửa bằng được mấy ca khó. Mẹ luôn thức cùng bố, họ trò chuyện với nhau về việc học hành của các con, công việc nhà nọ kia và đôi khi còn ôm nhau xem phim rất tình cảm. Tôi ngưỡng mộ bố mẹ mình lắm. Dù cuộc sống của chúng tôi rất bình thường nhưng hạnh phúc kỳ lạ. Sóng gió gì xảy ra thì bố mẹ cũng luôn bình tĩnh giải quyết. Chẳng bao giờ bố mẹ cãi cọ nhau, kể cả khi bố trắng tay và mẹ vất vả nuôi chồng con bằng từng chén nước.
Dần dà gia đình tôi cũng bớt khó khăn, có thêm đồng ra đồng vào để mua sắm. Tôi chẳng biết mẹ bán nước lãi lời ra sao nhưng chỉ sau 1 năm nhà tôi đã có thêm cái tủ lạnh xịn. Thời ấy mua được tủ lạnh với tivi màu là oách lắm. Bọn trẻ con trong xóm cứ trầm trồ khi thấy tôi móc khay đá ra. Ngồi nhìn đá bốc hơi cũng đem lại cảm giác thích thú cho đám con nít.
Nhờ quán nước gốc cây của mẹ mà nhà tôi ngày càng khấm khá. Mấy năm trước bố mẹ xây nhà mới, dành hẳn 1 gian riêng bên ngoài để làm hàng nước to hơn. Mẹ ngày càng đam mê với việc nghiên cứu đồ uống, đến nỗi bố cứ đùa bảo vợ ông là “giáo sư trà đá vỉa hè”! Nào là nước me, sấu, táo, đào ngâm, trà thảo mộc, có cả mấy món nước ép detox nọ kia. Mẹ tôi chạy theo thị hiếu giới trẻ khá nhanh, nhưng vẫn không quên giữ “menu” nước truyền thống.
Từ khi còn là 1 xóm nhỏ cho đến giờ đã thành khu phố to đùng, quán nhà tôi vẫn nổi tiếng là nơi tụ tập đông vui. Thi thoảng bố nói với chúng tôi: “Nếu không nhờ mẹ của các con thì gia đình mình chết đói”. Chị em tôi học thạc sĩ, mua ô tô cũng đều nhờ mấy ấm chè của mẹ.
Mấy hôm trước bà nội ở quê ra chơi, bố tôi rủ bà đi du lịch cùng nhưng bà từ chối. Chẳng hiểu tại sao bà tìm được xấp giấy tờ quan trọng của bố mẹ tôi cất trong phòng ngủ. Thấy sổ đỏ lẫn giấy tờ xe máy ô tô đều mang tên mẹ, bà kinh ngạc gọi cả nhà ra. Bà nội vốn không hòa hợp với mẹ tôi lắm nên nhân cớ đó bà mắng mẹ là tham lam, tranh cướp tài sản của con trai bà. Mẹ tôi im lặng không phản kháng. Chỉ có bố đáp lại một cách nhẹ nhàng.
- Là con chủ động tự nguyện cho mẹ bọn trẻ đứng tên, cái sổ đỏ thì đứng tên cả 2 vợ chồng con mà. Con thấy chuyện không có gì to tát nên mẹ không cần phải làm ầm ĩ lên.
- Sao lại không to tát? Tôi nuôi anh lớn bằng ngần này đầu 2 thứ tóc rồi mà còn dại thế à? Của chồng công vợ, làm gì có chuyện vợ giữ hết thế. Mai kia nó đuổi ra khỏi nhà lúc nào không biết. Đàn ông trụ cột gia đình phải cầm hết tài sản chứ.
- Con không muốn cãi nhau vì chuyện này. Nói đúng ra mẹ chỉ nuôi con đến năm 16 tuổi, sau đó bố mẹ bắt con đi làm công nhân không cho đi học nữa còn gì? Vợ con đồng ý cưới một thằng nhà nghèo tay trắng, lúc con thất nghiệp cô ấy cũng một mình dãi nắng dầm mưa bán nước chè nuôi ăn. Nếu không có vợ thì con chẳng làm được gì ra hồn cả, sao mẹ lại trách mắng cô ấy? Gia đình con rất ổn, đang vui vẻ mẹ đừng làm rối tinh lên.
Bà nội tức tối đòi bỏ về, còn lăn ra ăn vạ nói con cháu bắt nạt. Mẹ tôi chỉ nói đúng 1 câu mà bà nín lời luôn.
- Con định biếu mẹ 50 triệu ăn Tết, mẹ cầm luôn cho chúng con yên tâm.
Chẳng biết bà nội nghĩ gì nhưng sau đó bà bỏ vào giường ngủ luôn. Bố con tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có chúng tôi mới biết mẹ thực sự xứng đáng với những gì đang có mà thôi. Dù mẹ không phải người phụ nữ giỏi giang nhất, nhưng trong mắt bố con tôi thì mẹ quá tuyệt vời. Ai nói gì chẳng quan trọng. Nếu thiếu mẹ thì bố con tôi đã chẳng có tổ ấm gọi là nhà.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn