Cha mẹ 'soi' giáo viên, con lãnh đủ

11:25 | 01/03/2017;
'Sự can thiệp vô lối của phụ huynh vào nhà trường chẳng những không tốt lành mà còn gây ra đủ thứ méo mó. Cha mẹ nên dừng việc săm soi trước khi hậu quả nghiêm trọng trút lên đầu con trẻ', TS giáo dục Vũ Thu Hương (ĐH Sư phạm Hà Nội) nhìn nhận.
Sự can thiệp vô lối của phụ huynh vào nhà trường chẳng những không tốt lành mà còn gây ra đủ thứ méo mó. Ảnh minh họa: Internet

Những vụ việc bạo hành trẻ em ở cơ sở mầm non Sao Vàng hay vụ học sinh bị taxi chở hiệu trưởng đâm gãy xương đùi trong sân trường Tiểu học Nam Trung Yên (Hà Nội)… đã khiến dư luận tiếp tục có những cái nhìn tiêu cực về nhà giáo - một nghề cao quý. Đã có người hỏi tôi về đạo đức nhà giáo. Tôi xin phép được nói rất thật, không phải chỉ riêng nhà giáo, mọi ngành nghề trên đất nước Việt Nam hiện nay, người càng sống lâu với ngành thường có xu hướng “xấu xa” dần đều.

Tôi vẫn nói vui với sinh viên, chúng ta đang già đi rất nhanh và mỗi cá nhân trong chúng ta đang tìm cách uống thuốc “chống xấu xa”. Nếu không uống thuốc, không biết ngày nào đó chúng ta có tồi tệ đến mức không nhận ra chính bản thân mình hay không.

Tuy nhiên, tôi dám khẳng định rằng, trong giáo dục hiện nay, những con người sống chết vì học trò sẵn sàng hi sinh cuộc sống vì học sinh của mình không hề hiếm. Có điều, xã hội có nhận ra những hi sinh lặng thầm của họ hay không.

Về tình trạng học đường hiện nay, tôi nghĩ, nguyên nhân của mọi việc không phải ở chỗ giáo viên ngày nay tồi hơn ngày xưa. Lý do tôi khẳng định điều này là chính tôi cũng từng là nạn nhân của nạn bạo hành trong nhà trường (từ mầm non đến cấp học cao hơn). Như vậy có nghĩa là ngày xưa cũng có vô khối hiện tượng bạo hành này. Giờ đây, niềm tin sụp đổ là do các phụ huynh đã nhìn nhận mọi việc theo lăng kính của mình, phóng đại mọi việc, và đôi khi đem ảnh hưởng của cái nhìn đó áp cho giáo viên.

Có những hy sinh của thầy cô giáo mà nhiều phụ huynh không nhận ra. Trong ảnh giáo viên đang cắt tóc cho học trò ngay tại lớp học. Ảnh minh họa internet.

Tôi lấy ví dụ, với vợ chồng tôi, cô giáo của con gái tôi là một giáo viên trên cả tuyệt vời. Cô sẵn sàng bỏ ra 3 tháng để đưa đón học sinh chỉ vì muốn khuyên nhủ học sinh chăm và ngoan hơn. Nhưng các phụ huynh trong lớp lại nói xấu cô rất nhiều. Trong mắt họ, cô là kẻ xấu xa vô đối. Đặc biệt là khi cô nghiêm khắc phạt các cháu bỏ học đi chơi. Chính tai tôi đã nghe họ nói xấu và "bôi ra" rằng cô quá đáng, cô hành hạ con họ (cô đã nói rõ là nếu các cháu đi ra đường mà bị tai nạn thì các vị tính sao?). Họ nói cô moi tiền trong khi bản thân tôi không thể nào tìm được cô trong những ngày lễ để bày tỏ tình cảm của mình (cô trốn biệt, không gặp phụ huynh, tắt máy điện thoại...).

Chính phong trào quà cáp dạy thêm học thêm do bệnh thành tích trong giáo dục đã làm mọi việc méo mó đi rất nhiều. Nếu ngày xưa, ngày 20/11 chúng tôi mang cam đến biếu cô rồi cô lại bổ ra cho cả lớp ăn thì giờ đây mọi thứ biến thành phong bì và được tính theo mệnh giá lớn nhỏ. Khi những giá trị nhân văn được đem lên bàn cân thì niềm tin sụt giảm là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng dù gì, tôi nghĩ, với nhà giáo, đạo đức là quan trọng nhất. Trong thế giới của 2 triệu nhà giáo Việt Nam, có người xấu có người tốt. Những người tốt dù ban đầu học sinh có vẻ bực bội khi bị mắng, sau khi ra trường vẫn nhớ về thầy cô với lòng biết ơn vô hạn.

Như thầy giáo tôi học hồi cấp 3, thầy rất nóng tính. Tuy nhiên, sau khi ra trường 27 năm, chúng tôi vẫn nhớ về thầy, vẫn kính yêu thầy, vẫn tìm đến thầy dù thầy đã chuyển nhà sang thành phố khác. Lý do là vì những lời quát tháo mắng mỏ tràn ngập yêu thương và lo lắng của thầy hồi nhỏ đã giúp chúng tôi không đi sai đường, nhanh chóng trưởng thành và thành đạt.

Với những giáo viên thiếu đạo đức nghề nghiệp, học sinh và phụ huynh sớm muộn gì cũng biết. Họ chính là những "con sâu" làm mất lòng tin của xã hội dành cho toàn thể các nhà giáo. Họ làm cho phụ huynh ghét bỏ chúng tôi, thiếu hợp tác với chúng tôi, đề phòng thậm chí chống lại toàn thể giáo viên. Điều này sẽ khiến cho trẻ hoang mang, không biết nghe theo ai. Như trường hợp cô giáo của con gái tôi cũng vậy, cô là người thật sự tuyệt vời. Nhưng chính vì không còn niềm tin vào ngành giáo dục, một số phụ huynh trong lớp đã quay lưng lại với cô, tìm cách chống lại cô. Được thể, các học sinh trong lớp cũng ghét bỏ cô và gây ra vô vàn khó khăn cho cô trong quá trình dạy học.

Rõ ràng bây giờ, để có thể hoàn thành tốt công việc đầy tâm huyết của mình, cô giáo của con gái tôi chắc chắn sẽ phải nỗ lực gấp nhiều lần và biết đâu điều đó sẽ khiến cô nản lòng. Như vậy, những hành động vô lương tâm của một số nhà giáo không chỉ ảnh hưởng đến đạo đức của chính những học sinh của họ mà còn ảnh hưởng đến các thầy cô giáo khác và mọi học sinh trên cả nước. Đó là chưa kể những ức chế trút lên đầu giáo viên biết đâu sẽ là nguyên nhân căn bệnh trầm cảm của họ và khiến họ không kiểm soát nổi hành vi với học sinh.

Tôi nghĩ, chúng ta nên thẳng thắn với nhau rằng: Sự can thiệp vô lối của phụ huynh vào nhà trường chẳng những không tốt lành mà còn gây ra đủ thứ méo mó. Tôi hy vọng các phụ huynh dừng việc săm soi này lại trước khi hậu quả nghiêm trọng trút lên đầu bọn trẻ.

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn