Chỉ cần nghĩ đến bố mẹ là con bật khóc

10:30 | 15/08/2021;
Có những lúc đang vui vẻ, vậy mà chỉ nghĩ đến bố mẹ là con bật khóc. Mẹ không bao giờ bênh vực con, vì thế mà có chuyện gì buồn bên ngoài, con chỉ biết cố gắng kìm nén cảm xúc.

Cứ khi nào bước vào kỳ thi, dù kỳ thi quan trọng hay không quan trọng, dù là thi học kỳ hay kỳ thi học sinh giỏi thì con luôn có cảm giác khó chịu. Hình ảnh cha mẹ hiện lên trong đầu và cảm xúc, cơ thể của con trở nên tồi tệ.

Năm học tới, con bước vào năm cuối của cuộc đời học sinh, là năm quan trọng để con chuẩn bị hành trang thực hiện giấc mơ của mình. Thế nhưng, con không thể kiểm soát được bản thân. Cũng bởi, từ trước đến nay, cách giáo dục con cái của cha mẹ rất hà khắc. Chỉ cần chị em con không đạt thành tích như bố mẹ mong muốn, làm mọi việc không khiến bố mẹ vừa lòng thì bố mẹ sẽ mắng chửi chị em con thậm tệ, khiến chúng con tổn thương rất nhiều.

Bố mẹ không để ý đến cảm xúc của bọn con. Những ngày nghỉ dịch như thế này, chị em con cảm thấy không khác gì bị tra tấn. Từ lúc mở mắt đến lúc đi ngủ, bọn con luôn phải nghe những lời xỉa xói, bới móc. Những ngôn từ nặng nề khiến con cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và căm ghét bản thân.

Bố mẹ không biết con mình đã phải rơi nước mắt thế nào. Con tủi thân, chạnh lòng và khát khao có bố mẹ tâm lý. Chỉ cần nghĩ lại những hành động, lời nói của bố mẹ là khiến con sợ hãi. Con bị ảnh hưởng tâm lý đến mức có nhiều thay đổi trong cuộc sống. Hôm thì con ăn rất nhiều, hôm con lại không thể ăn một chút gì.

Chỉ cần nghĩ đến bố mẹ là con bật khóc - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Trong học tập, con không thể tập trung. Với những môn là sở trường của mình, con cũng không còn hứng thú nữa. Bởi vì bố mẹ lúc nào cũng yêu cầu cao ở con cái. Từ bé, con luôn phải cố gắng hết sức để làm hài lòng bố mẹ, đặc biệt về điểm số.

Dù thành tích của con khá tốt nhưng bố mẹ vẫn không thỏa mãn, kể cả con có được giải cao, kể cả con có đứng nhất trường. Con học giỏi nhưng không có nghĩa là giỏi tất cả các môn. Vì thế, bố mẹ luôn ép con phải học để môn nào cũng phải giỏi nhất. Không đạt được điều mong muốn, bố mẹ lại ra sức ép, mắng con khiến con mất tự tin về bản thân.

Những lúc có chuyện buồn, con rất mong có một người hiểu con để con có thể tâm sự, sẻ chia. Thế mà, có lần, con vừa nói với mẹ thì mẹ lại đổ hết lỗi lên đầu con. Mẹ cho rằng, con phải thế nào mới khiến các bạn đối xử như vậy. Mẹ không bao giờ bênh vực con, không bao giờ đứng về phía con. Vì thế mà có chuyện gì buồn bên ngoài, con chỉ biết cố gắng kìm nén cảm xúc. Con luôn ở tình trạng mệt mỏi, hết năng lượng là vì vậy.

Con đã thử tìm cách nói chuyện để cải thiện mối quan hệ với bố mẹ. Con đã rất nhẹ nhàng nhưng điều con nhận lại không như mong đợi. Mẹ đã thẳng tay tát vào mặt con và mắng con thậm tệ. Càng ngày, con càng sống trầm lặng. Con cảm thấy khó khăn khi bắt chuyện với bạn bè. Thấy các bạn luôn vui vẻ, luôn được cha mẹ yêu thương, con ứa nước mắt vì tủi thân.

Có những lúc đang vui vẻ, vậy mà chỉ nghĩ đến bố mẹ là con bật khóc. Nhiều hôm, vì khóc nhiều, con cảm thấy cơ thể rã rời, đầu óc trống rỗng, quay cuồng. Con biết tâm lý con bất ổn. Con không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Con không biết làm thế nào để giảm sự lo âu của mình xuống. Con muốn gục ngã và buông xuôi, bố mẹ à!

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn