Anh chưa vung tay đánh vợ cái nào nhưng cái cảnh có khách đến nhà chơi, nhất là bên ngoại, anh cứ ngồi vanh vách những điều ở chị, anh cho là tội lỗi. Ác nhất là bữa cơm tối, có đủ mặt các con, thế nào cũng phải có 15 phút ngồi kể lể công trạng, khuyến mại thêm 5-10 phút chửi vợ vụng chỗ này, dở hơi chỗ khác. 2 đứa trẻ đi mẫu giáo cả ngày, về là nem nép bên mâm cơm, không hiểu chuyện gì xảy ra mà bố cứ cằn nhằn, chửi mắng mẹ suốt.
Khi đêm về, anh thích vần vò chị như một thứ đồ chơi, mặc kệ chị buồn ngủ, thấy tháng, thậm chí cả khi cị ốm chứ chưa nói đến cảm xúc của chị. Có lẽ vậy mà lúc nào chị cũng lặng lẽ, mỗi ngày một gầy gò và luôn ao ước có ngày được về nhà mẹ ngủ vùi cả buổi cho đã cơn thèm.
Đúng đợt làng ồ ạt rủ nhau đi lao động xuất khẩu. Có đủ cả Đức, Nhật, Hàn nhưng chị chọn Đài Loan (Trung Quốc), đơn giản là muốn xa anh một thời gian cho bớt căng thẳng nhưng vẫn kiếm được tiền nuôi con, xây dựng gia đình. Chị đón ông bà nội lên ở cùng 3 bố con, lo chu đáo mọi việc ở nhà rồi mới yên tâm lên đường.
Chỉ 3 tháng sau, cô bạn thân đã báo tin anh có bồ. Cửa hàng đóng im ỉm, ông bà bận bịu chăm cháu, còn anh đi suốt. Thế mà chả hiểu anh nói gì với ông bà nội để cả làng xôn xao chị cặp bồ với ông chủ Đài Loan, chẳng bao giờ gửi đồng nào về chăm con dù trên thực tế có bao nhiêu tiền, chị đều gửi về nhà.
Hơn năm sau, chị về phép thăm nhà, bố mẹ chồng không mở cửa cho chị vào. Ông bà nói luôn, chị mà ra trường các con gặp chúng nó thì ông bà sẽ cho các cháu nghỉ học ở nhà ngay. Thế là gần 2 tuần phép, chị chỉ dám đứng từ trên trần nhà bạn nhìn các con được ông bà chở đi học. Mãi hôm trước khi bay, chị mới dám vào trường gặp mặt các con để được ôm chúng vào lòng. Nhưng con chị kéo thằng em ra rồi thì thầm với mẹ “mẹ đi đi không ông bà nội và bố đánh chúng con đau đấy”. Chị bước đi mà lòng quặn đau nhưng tiếc 6 tháng tiền lương chủ giữ lại để bắt buộc chị quay sang, chị đành dứt áo ra đi.
Hết 3 năm trở về, chị vẫn bị gia đình chồng từ chối. Chị nhắn muốn nói chuyện với chồng dứt khoát một lần nhưng chồng không nghe. Anh còn sang trước cổng nhà chị chửi bố mẹ chị dung túng đứa con gái hư hỏng. Chị cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Đắn đo, suy nghĩ mãi, chị quyết định viết đơn ly dị, dù biết rằng phần thiệt sẽ về mình hết, không nhà, không tiền, chỉ mong sao được nuôi cả 2 con. Nhưng trước tòa, chị chẳng có căn cứ, cơ sở nào đảm bảo đủ điều kiện chăm sóc 2 con tốt nhất.
Hình như, trong phiên tòa, ai cũng ác cảm với chị, không có người nào đứng về phía chị. Chị đành tay trắng trở về nhà bố mẹ đẻ, lặng lẽ chuẩn bị tiếp tục đi xuất khẩu lao động vì người chủ nhà rất ưng chị chăm sóc ông bố tai biến liệt giường, đã chuẩn bị sẵn giấy mời chị quay lại.
Đến sân bay, chị đã nhận được tin nhắn của cô bạn thân, bảo bố mẹ chị ở nhà khóc suốt vì con rể cũ rêu rao khắp làng trên xóm dưới là chị bỏ con theo trai. Chị thương bố mẹ mà chẳng biết phải làm thế nào. Chị là con gái duy nhất của ông bà, từ bé đến lớn ngoan ngoãn, lễ phép, hiếu thuận. Nhưng ông bà chẳng thể nào chạy đi bịt hết miệng lưỡi thế gian.
Chị quyết định tâm sự mọi chuyện với gia đình chủ, mong đón bố mẹ sang Đài Loan sinh sống. Họ có nghề tráng bánh cuốn rất ngon, sang đó sẽ không thất nghiệp, có thể làm việc nuôi sống bản thân và còn đóng góp một món ăn ngon cho mọi người ở đây. Cảm nhận được tình cảm và nhiệt huyết của chị, gia đình chủ nhà đã làm thủ tục mời bố mẹ chị sang Đài Loan (Trung Quốc) đoàn tụ với con gái trong thời gian chị làm việc cho gia đình họ. Chị còn mong, mình sẽ tích cóp được chút vốn sau này hỗ trợ con cái học hành, lập nghiệp.
Chị đã nhẫn nhịn, chấp nhận nhiều điều chưa công bằng, chỉ mong sau này các con chị lớn lên đủ bình tĩnh, nhân hậu nhìn nhận mọi vấn đề.