Anh tới khi tâm hồn tôi đang héo hắt bởi những chuyện tình không đầu không cuối, khiến một con bé lầm lì, trầm tính là tôi bỗng liến thoắng liên hồi. Anh là người làm tôi trở nên đổi khác.
Khi tôi nhận lời làm vợ anh, mọi người xung quanh tôi nói rằng, đó là quyết định “quá nhanh, quá nguy hiểm”. Nhưng tôi tin, một quyết định dù nhanh, dù chậm đều do một cơ duyên nào đó. Anh là chồng, là anh, là bạn của tôi.
Chúng tôi chung sống và khám phá về nhau. Mỗi ngày, chúng tôi đều tìm thấy ở nhau những điều thú vị, tốt có, xấu có nhưng tất cả đều đáng yêu, đáng trân trọng. Chúng tôi sống ở hiện tại và hướng về tương lai. Quá khứ của mỗi người chỉ được nhắc tới qua từng lời kể chứ không phải là những câu hỏi.
Điều này chính tôi cũng thấy kinh ngạc vì trước đây tôi chỉ làm thính giả mỗi dịp cùng mọi người đi hát karaoke, còn sáng tác thì tôi chưa từng nghĩ tới. Thế mà tôi đã nghĩ ra lời và hát véo von mỗi sáng để đánh thức anh dậy đưa tôi đi làm, dù đó là những câu hát vẩn vơ, không theo một trật tự thanh nhạc nào.
Thi thoảng, anh sẽ phá tan khoảng không im ắng bằng những câu hỏi như: “Mũi to, sao hôm nay em làm việc chăm chú thế?”, hay: “Mũi to, em có cảm thấy khó nhìn khi cúi xuống lại đập mắt ngay phải mũi của mình không?”. Thế là tôi lại đuổi anh lòng vòng quanh phòng chừng vài chục phút, cho tới khi mỏi dã chân mới lại ngồi vào bàn làm việc tiếp.
Anh kiên nhẫn ngồi chờ tôi trước cửa bệnh viện này, phòng khám nọ. Anh lặng lẽ tải bộ phim "Up - Vút bay" (phim kể về đôi vợ chồng luôn hạnh phúc, dù họ không thể sinh con), thắp nến, cắm hoa và rủ tôi xem khi thấy tôi buồn chán, tuyệt vọng về khả năng có thai của mình. Và rồi, anh cùng tôi thức trắng đêm trong niềm hân hoan hạnh phúc ngày con tới.