Trở về Hà Nội cùng chồng sau chuyến du lịch miền Tây Nam Bộ dài ngày, thần sắc, nét mặt chị Cao Hải Vân rạng rỡ, nói cười rổn rảng khác hẳn mọi ngày. Chị Vân kể biết bao nhiêu là chuyện về hành trình của chuyến đi, thi thoảng không quên "miêu tả" sự quan tâm, cử chỉ ấm áp của chồng dành cho mình. Mấy chị em trong phòng đùa: "Tình cảm được hâm nóng nồng nàn thế này, vớ vẩn phòng mình lại sắp có mẹ bỉm sữa U50 cũng nên". Mấy chị em trong phòng vỗ tay cười khiến chị Vân đỏ mặt.
Là tếu táo cho rôm rả chứ ai nấy đều mừng cho chị Vân, mừng lây với những gắn bó, yêu thương của vợ chồng anh chị. Bởi lẽ, cách đây 1 năm thôi, hạnh phúc gia đình của chị Vân rơi vào nguy cơ "tan đàn xẻ nghé".
Chị Vân thuộc tuýp người thẳng thắn, bộc trực, được nhiều người yêu mến. Công việc ổn định, kinh tế khá giả, vợ chồng con cái yêu thương, quan tâm đến nhau. Với đa số chị em chúng tôi, thế là tạm đủ để hạnh phúc với cuộc sống. Ấy vậy mà đùng một cái, mấy chị trong phòng rỉ tai nhau chị Vân chuẩn bị… ly hôn. Thực ra, ly hôn chẳng phải là chuyện động trời nhưng người yêu gia đình, chăm lo cho chồng con như chị Vân mà đến nước ly hôn thì quả là chuyện khó tin.
Đận ấy, chị Vân trầm lắng, chợt buồn chợt vui mất một thời gian khá dài. Rồi bỗng dưng sau đó, chị Vân bắt đầu có sự thay đổi: chú ý ăn mặc đẹp hơn, tóc tai uốn sấy gọn gàng, không trang điểm nhưng chị luôn thoa một lớp son tươi tắn. Có hôm, hết giờ làm, chúng tôi thấy chị chưa vội về, còn tranh thủ mang đồ ra trang điểm lại. Chúng tôi ngạc nhiên, chị giải thích: "Là tối nay anh ấy có vé mời xem ca nhạc, về nhà thay đồ thì muộn nên tí anh ấy ghé đón chị đi ăn rồi hai vợ chồng đi xem luôn. Có thêm mấy cặp đôi bạn anh ấy nên mình cũng phải tươm tất một tí". Thì ra là vậy - họ đã hết muốn… lôi nhau ra tòa.
Hôm rồi, tôi và chồng giận nhau nên cả tuần tôi đi làm với tâm trạng buồn buồn, chẳng muốn trò chuyện với ai trong phòng. Lúc cả phòng về hết, chỉ còn lại hai chị em, chị Vân nhẹ nhàng gợi chuyện khiến tôi như chạm vào niềm ẩn ức, bao nhiêu bức xúc trong lòng với chồng, tôi tuôn ra như nước vỡ bờ. Tôi trách chồng vô tâm, chung sống gần 20 năm với nhau mà không biết vợ nghĩ gì, muốn gì. "Lúc ức phát điên, em chỉ muốn ly hôn quách cho rồi!" - Nghe tôi nói đến hai từ "ly hôn", như khơi lên nỗi niềm từng trải qua, chị Vân chậm rãi nói: "Vợ chồng ăn ở với nhau bao năm nên trong lòng mình muốn gì, nghĩ gì, mưu cầu gì, nếu chồng con không hiểu thì phải lựa lúc thích hợp để nói ra em ạ. Mình cứ giữ khư khư trong lòng rồi đòi chồng con phải tự hiểu, tự nhận ra thì khó lắm. Mình không chia sẻ, cứ tích tụ trong lòng, sẽ trở thành những cảm xúc tiêu cực".
Giống như thời điểm chị thay đổi nội tiết tố, người khó chịu vô cùng, lẽ ra khi ấy, chị nên chủ động chia sẻ chuyện này với chồng thì chị lại chẳng nói chẳng rằng, cứ nghĩ tay kề má ấp với vợ thì chồng phải tự hiểu từng giai đoạn tâm sinh lý của vợ. Đàn ông mấy ai họ để ý đến những thay đổi tâm lý của chị em mình đâu. Thành ra chị cứ tự suy diễn thái độ của chồng rồi thành ra hiểu sai về nhau, dẫn đến những tổn thương không đáng có.
"Rồi chị gặp chuyên gia tư vấn tâm lý, chị thay đổi thái độ sống và suy nghĩ tích cực. Chị chủ động tìm cơ hội chia sẻ với anh ấy để vợ chồng hiểu nhau hơn. Điều chị không ngờ, chính anh ấy đã giúp chị vượt qua giai đoạn tiền mãn kinh một cách nhẹ nhàng. Và bọn chị còn có những tình cảm ngọt ngào chẳng kém hồi vợ chồng son", chị Vân tâm sự.
Tôi cứ nhớ mãi câu cuối cùng chị Vân khuyên tôi hôm ấy: "Đừng nghĩ mình lớn tuổi rồi thì không nên làm nũng với chồng. Em cứ làm "giọt nước mềm mại" sẽ thấy mối quan hệ vợ chồng tuổi trung niên tuyệt vời hơn nhiều là gồng lên chứng minh mình là ngọc thạch".
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn