Tôi sinh ra trong một gia đình có hai anh em trai. Nói là 2 anh em nhưng chúng tôi sống với tổng cộng 8 anh em trai và không có một cô em gái nào. Lý do là bởi vì ông bà nội sinh được 4 người con và vẫn sống chung trong một nhà. Họ lập gia đình và nhà nào cũng chỉ sinh được 2 cậu con trai mà thôi.
Nhiều khi cả nhà chúng tôi hay trêu nhau là nhà quá chi dương thịnh âm suy rồi. Cần chúng tôi lấy vợ sinh con để cân bằng giới tính chứ không nhà toàn đàn ông thế này thì chán chết mất thôi.
Nói là nói vậy chứ đám cháu chúng tôi đứa lớn nhất còn chưa đến 30 tuổi, đứa nhỏ nhất mới mọc hai cái răng cửa thì chắc là phải còn lâu mới hoàn thành mong ước cân bằng giới tính của ông bà nội cơ.
Mấy anh em chúng tôi ở chung nhà với nhau nên cũng thân thiết từ nhỏ đến lớn, con trai lại rất xuề xòa, nhiều khi đánh nhau buổi sáng tối vẫn nhường thịt gà cho nhau được.
Bởi vì có thân thiết nên mấy đứa lớn trong nhà quyết định chung vốn mở một xưởng sửa chữa ô tô. Chuyện phải chung vốn là đương nhiên thôi vì trong số chúng tôi không có ai mạnh vốn đến nỗi có thể đứng lên làm một mình.
Bên cạnh đó, mỗi anh em lại học một chuyên ngành khác nhau và nếu bắt tay vào thì thành mảnh ghép hoàn hoàn trong ngành dịch vụ này. Và với sự tính toán kỹ lưỡng cũng như tinh thần làm việc chung rất nghiêm túc nên chỉ sau 4 năm, từ một xưởng sửa chữa ô tô chúng tôi đã thành lập một công ty lớn. Từ đó kinh tế của mấy anh em đều ổn định.
Người lớn trong họ đương nhiên là vừa mừng vừa tự hào rồi, ông bà nội tôi đi đâu cũng khoe mấy thằng cháu giỏi làm kinh tế, giờ chỉ thiếu mỗi mấy cô cháu dâu thôi là mãn nguyện. Thế nhưng mấy thằng chúng tôi đứa nào cũng mải làm mải ăn thì lấy đâu ra thời gian mà yêu đương cơ chứ.
Thế rồi người nổ phát súng đầu tiên là anh trai tôi, cũng là người lớn tuổi nhất trong hàng cháu của nhà. Anh tôi vừa mới thông báo sẽ dắt người yêu về ra mắt gia đình và nhắm tới việc kết hôn luôn. Đương nhiên, cả họ tôi từ ông bà đến bố mẹ và các cô chú đều mong ngóng lắm.
Vậy mà ngày anh dắt người yêu về nhà thì có tôi và một thằng em con cô ba đều sượng trân. Hai đứa lúng túng đến nỗi không biết nên phản ứng sao cho đúng.
Chả là cậu em con nhà cô ba với tôi học cùng đại học với nhau, đứa khóa trước đứa khóa sau. Từ năm hai trở đi thì hai thằng đăng kí học cùng môn cùng lớp cho tiện rủ rê nhau đi học. Bởi vậy suốt từ đại học đến khi ra trường và làm cho xưởng của nhà thì hai đứa chúng tôi thân thiết hơn cả.
Cậu em con cô ba so với 8 thằng cháu lộc ngộc trong họ thì có phần nhút nhát hơn rất nhiều, bên cạnh đó là một thằng nhóc rất chung tình. Nó chung tình đến nỗi đã yêu đơn phương một cô gái suốt 6 năm trời.
Rất nhiều lần thằng nhóc tâm sự và cho tôi xem Facebook của cô gái ấy, cũng không ít lần tôi động viên cậu bé lấy hết can đảm mà tỏ tình một lần đi. Được thì tốt mà không được thì sau này cũng không có gì phải ân hận.
Ấy vậy mà thằng bé nhất định không dám mở lời, cô gái ấy sau vài năm ít gặp gỡ có khi cũng đã quên luôn thằng em họ của tôi là ai rồi. Thằng nhóc si tình này thì ngày nào cũng vào Facebook xem ảnh và dõi theo người ta nhưng vẫn kiên quyết giữ tình cảm trong lòng mà thôi.
Có đôi lần tôi cũng muốn giới thiệu cho cậu nhóc mối khác có khả năng sẽ thành đôi hơn là mãi đắm chìm trong mối tình không lối thoát thế này. Thế nhưng cậu nhóc thì vẫn cứ u u mê mê, nhất quyết giữ chặt nàng thơ trong lòng.
Chuyện tréo ngoe và ngang trái nhất trong đời tôi cho đến hiện tại đó là vợ sắp cưới của anh trai mình lại chính là mối tình đơn phương nhiều năm không nói nên lời của cậu em họ con cô con bác!
Bố mẹ tôi và mọi người chắc chắn không biết chuyện của cậu em họ tôi rồi, thành thử lúc này chỉ có hai đứa chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau đầy “sượng trân” mà thôi.
Lúc này tôi thật sự thấy ái ngại cho thằng em. Nếu họ nên vợ thành chồng thì chắc chắn sẽ sống chung một nhà với chúng tôi, lúc ấy không biết có bao nhiêu là khó xử cho thằng bé nữa.
Một phần nào đó trong tôi lại nghĩ rằng thôi thì cũng là một chuyện đáng mừng. Anh trai mình thì có nơi có chốn, còn cậu em kia có lẽ bây giờ sẽ thực sự phải bỏ cuộc và tập quên đi mối tình đơn phương vô vọng của mình.
Chỉ có điều tôi thấy trái đất đúng là tròn quá mức. Hà cớ gì mà lại có một chuyện trùng hợp đến khó hiểu như vậy xảy ra cơ chứ?
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn