Kể từ sau cái Tết năm 13 tuổi, cứ đến tầm 27, 28 Tết tôi lại có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tổn thương và ngỡ ngàng của đứa trẻ năm đó tuy đã liền nhưng vết sẹo thì vẫn còn. Nó in hằn vào đầu óc của đứa trẻ chưa hiểu chuyển, từ từ lớn dần thành tính cách, thành chấp niệm khó có thể thay đổi.
Thế hệ 8x, 9x chúng tôi tuy đã bắt đầu được tiếp xúc với cuộc sống công nghệ cao và hiện đại nhưng thuở bé, ắt hẳn không ít đứa nhóc được trông nồi bánh chưng với gia đình. Thường thì bố mẹ, ông bà sẽ bắt đầu được nghỉ từ 27, 28 Tết nên cũng sẽ bắt tay vào công việc chuẩn bị Tết đầu tiên đó là gói bánh chưng.
Làm gì có đứa nhóc nào không thích cái phi vụ gói ghém rồi thức đêm thức hôm trông nồi bánh này cơ chứ. Mà ngóng nhất phải nói đến cái bánh chưng nhỏ tự gói, tôi còn nhớ có năm mẹ cân đo đong đếm kiểu gì mà gạo, đỗ, thịt đều vừa xoẳn, thế là tôi ngồi ôm mặt khóc tu tu vì không có cái bánh nhỏ kia.
Thật sự, những ký ức xung quanh nồi bánh chưng ngày 28 Tết của tôi có thấy nhiều khoảnh khắc đẹp và hạnh phúc. Cũng có lẽ vì vậy nên khi nó vụt khỏi tầm tay tôi phải mất rất lâu mới có thể chấp nhận được và thích nghi với nó.
Năm đó, tôi còn nhớ là một năm mùa đông khắc nghiệt và kéo dài vô cùng, mặc dù đã sát Tết âm nhưng trời vẫn lạnh đến cắt da cắt thịt. Cả ngày, tôi cứ tíu tít bên mẹ chuẩn bị đủ thứ trên đời, thậm chí còn hí hoáy làm rách mất mấy cái lá dong liền. Xong xuôi hết khâu chuẩn bị và gói bánh, tôi hí hửng cầm đến 3 cái bánh mụn chuẩn bị thả vào cái nồi to oành mà bố đang nhóm củi.
Thường thì khi đã đến công đoạn luộc thì đồng hồ cũng đã điểm 11h giờ đêm. Các bác, các chú sẽ nhận trách nhiệm trông nồi, châm nước nhưng chẳng hiểu vì sao cả nhà tôi vẫn tụ tập đầy đủ quanh bếp bánh chưng. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác ấm áp và hơi nóng tỏa ra từ củi lửa.
Trước mặt nhà tôi có một bãi đất trống lâu năm, đằng sau bãi đất đó là bờ sông Hồng nên việc nổi lửa luộc bánh khá an toàn, bao nhiêu năm nay nhà tôi vẫn hè nhau mang nồi sang đó để luộc cho đỡ khói đầy nhà.
Tôi được bác gái chị của bố kê cho cái giường gấp để lăn lộn cho thoải mái, trong họ tôi là đứa cháu gái duy nhất nên được các cô dì chú bác yêu chiều lắm! Tôi chơi đến gần 12h đêm thì bắt đầu buồn ngủ nên gối đầu lên chân mẹ mơ màng. Đúng lúc này, tôi bị tiếng xe máy làm tỉnh giấc. Có lẽ vì trời đã muộn chẳng có ai đi qua lại lên tiếng động đó vang lên rõ mồn một.
Chiếc xe máy dừng lại trước cửa nhà tôi, một cô gái đứng nhìn chằm chằm vào cổng nhà vẫn chưa khoá định bước chân vào. Bà nội tôi thấy vậy liền đứng bật dậy.
- Này cô gì ơi! Cô hỏi ai thế?
Cô gái quay đầu lại thì mọi người mới phát hiện ra bụng bầu của cô, giọng bà nội tôi cũng dịu đi một chút, nói gì thì nói, chẳng có ai đang bụng mang dạ chửa mà lại đi làm việc xấu cả.
Cô gái bước qua đường, giọng ấp úng. Cô ấy nhìn qua rất trẻ tuổi, có khi vẫn còn là sinh viên cũng nên.
- Cho cháu hỏi đây có phải là nhà thầy giáo Hùng không ạ?
Bố tôi tên là Hùng, đang dạy học tại một trường cao đẳng ở thành phố. Bà nội tôi quay lại nhìn con trai, bắt gặp thái độ hoảng hốt, bà lúc đó đã linh cảm thấy chuyện chẳng lành.
- Cô hỏi con trai tôi có việc gì không?
Lúc này, cô gái kia bật khóc nức nở và nói về cái thai trong bụng mình là của ai... Bố tôi không hề phủ định, nói cho đúng thì không thể phủ định nổi.
Bà nội tôi tức điên lên, bà vừa đánh vừa chửi mắng bố, cả đại gia đình đang vui vẻ quây quần đón Tết bỗng nhiên trở nên lộn xộn.
13 tuổi - đủ để tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi vô thức bám chặt lấy tay mẹ rồi quay sang nhìn bà, người suốt từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng.
Sau đó thì bố mẹ tôi ly hôn, người đệ đơn lên tòa là mẹ mặc cho bố tìm mọi cách níu kéo. Suốt khoảng thời gian đó, mẹ tôi chưa từng làm ầm ĩ lên một lần nào. Bà nội tôi thương con dâu nhưng lực bất tòng tâm.
Ngày cuối cùng trước khi bước chân khỏi nhà chồng, mẹ tôi vẫn gọi bà nội là mẹ, còn khuyên nhủ bà dù sao cái thai của cô sinh viên kia cũng là con cháu nhà mình, không thể bỏ mẹ con người ta được, đó cũng là nguyên tắc làm người của mẹ.
Tôi bám chặt lấy tay mẹ, nước mắt chảy không ngừng cứ như thể tôi đang khóc thay cả phần của mẹ. Bố tôi đưa tay ra muốn ôm con gái nhưng với suy nghĩ non nớt của đứa trẻ 13 tuổi, tôi kiên quyết từ chối.
Xuân về thì Tết đến, Tết vẫn cứ là Tết thôi nhưng Tết mang hơi ấm của gia đình với tôi đã mãi mãi dừng lại ở năm 13 tuổi…
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn