Suốt năm học, Jeff và tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Tôi luôn nhớ về lần anh ấy kể cho tôi nghe về gia đình mình. Mẹ anh, một người phụ nữ sống rất tình cảm, chu đáo, bà chính là chất keo gắn kết các thành viên trong gia đình lại với nhau. Bà đã mất ngay trước khi Jeff tốt nghiệp trung học.
Còn bố Jeff là một bác sĩ thành đạt. Theo lời Jeff kể thì ông là người lạnh lùng, nghiêm khắc, luôn tin rằng bất kỳ ai muốn có những đóng góp giá trị cho cuộc sống thì phải theo học và tốt nghiệp đại học vào tuổi 23. Thậm chí, ông còn chuẩn bị cho Jeff vào học tại trường đại học nơi ông đã học trước đây, chuẩn bị cả các khoản học phí và chi phí ăn ở cho Jeff. Ông mong muốn một ngày nào đó Jeff sẽ tiếp bước cha.
Jeff đã 27 tuổi và đang là một nhà lập dự án kinh doanh thành đạt của 1 trong 500 công ty được tạp chí Fortune bình chọn và anh không hề có bằng đại học. Niềm đam mê của anh là trượt tuyết. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh từ chối sự giúp đỡ của bố và chuyển đến Colorado làm việc trong đội tuần tra trượt tuyết.
Nỗi đau đớn vẫn còn hiện rõ trong ánh mắt. Jeff kể rằng anh vẫn nhớ rõ ngày mà anh nói với bố là sẽ không học đại học và sẽ làm việc tại một khu trượt tuyết. Anh nhớ từng lời nói trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó. Anh cũng nói với bố là anh chỉ đam mê trượt tuyết, yêu thích những ngọn núi và cả những dự định của mình. Ông bố nhìn xa xăm, khuôn mặt ông trở nên đỏ gay, mắt nheo lại và ném thẳng ánh nhìn vào Jeff. Rồi ông thốt ra những lời mà mãi đến giờ vẫn còn vang lên trong tâm trí Jeff: "Mày là thằng lười biếng! Tao không có thằng con bỏ học đại học để làm một tên tuần tra trượt tuyết. Lẽ ra tao phải biết trước là mày chẳng ra gì. Khi nào mày có đủ tự trọng để vận dụng bộ não mà Chúa đã ban cho mày và đi học trở lại, lúc đó mày hãy bước chân vào cái nhà này". Kể từ hôm đó, hai bố con không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.
Giờ thì Jeff cũng không chắc là bố có biết anh đã trở về gần nơi chôn nhau cắt rốn hay không và rõ ràng là Jeff cũng không muốn bố biết rằng mình đang theo học đại học. Anh luôn tự nhủ rằng anh làm điều đó là vì mình chứ không phải vì bố.
Janice, chị của Jeff, luôn ủng hộ quyết định của em mình. Cô vẫn liên lạc với bố nhưng Jeff bắt chị phải hứa không được tiết lộ thông tin gì về cuộc sống của anh cho bố biết. Lễ tốt nghiệp năm đó của Jeff là một ngày tháng Sáu nắng nóng. Trước buổi lễ, khi tôi đang rảo bước loanh quanh bắt chuyện với mọi người thì tôi chú ý đến một người đàn ông có vẻ mặt bối rối.
Ông lịch sự tiến về phía tôi và hỏi: "Xin hỏi hôm nay ở đây có việc gì diễn ra thế?".
Tôi mỉm cười đáp lại: "Lễ tốt nghiệp đấy ạ".
Ông liền bảo: "Lạ thật, sao con gái tôi bảo tôi đến đây gặp nó nhỉ". Mắt ông ta chợt sáng lên, ông mỉm cười: "Có thể nó đã học xong bằng Phó Giáo sư và muốn làm tôi ngạc nhiên đây!".
Tôi giúp ông kiếm chỗ ngồi và khi tôi quay đi thì ông bảo: "Cảm ơn. Nhân đây tôi cũng xin tự giới thiệu, tôi là tiến sĩ Holstrom". Tôi lặng người trong giây lát. Jeff Holstrom. Tiến sĩ Holstrom. Phải chăng đây chính là người tôi đã được nghe kể vào năm ngoái? Là con người lạnh lùng, nghiêm khắc, bắt con phải học đại học, nếu không thì đừng vác mặt về nhà?
Và rồi khúc nhạc lễ quen thuộc trang trọng vang lên. Tôi xoay người nhìn thoáng về phía Tiến sĩ Holstrom. Có vẻ như ông đang tìm kiếm con gái mình trong số các sinh viên tốt nghiệp đang đứng trên lễ đài. Diễn văn được đọc lên, các tân khoa được chúc mừng và vị trưởng khoa bắt đầu xướng danh các sinh viên tốt nghiệp.
Jeff là người cuối cùng đi ngang qua lễ đài. Tôi nghe tên anh ấy được xướng lên: Jeff Holstrom, trung bình khá. Anh đi ngang qua lễ đài, nhận tấm bằng từ tay viện trưởng và ngay khi anh bước xuống các bậc cấp của lễ đài thì anh quay lại phía khán giả tìm chị mình.
Một dáng người cô độc đứng ở phía cuối hàng khán giả: đó là tiến sĩ Holstrom. Tôi không chắc làm thế nào mà Jeff lại có thể nhận ra được bố mình giữa đám đông như vậy nhưng hai bố con đã nhìn thấy nhau. Tiến sĩ Holstrom dang rộng vòng tay như để ôm lấy không gian quanh mình và ông khẽ cúi đầu như để xin lỗi con trai. Thời gian như ngừng trôi trong chốc lát. Dường như trong hội trường này chỉ còn có hai cha con họ. Jeff bước xuống lễ đài, đôi mắt anh long lanh lệ.
Anh thì thầm vào tai tôi: "Bố tớ đấy".
Tôi mỉm cười và hỏi anh ấy: "Cậu định làm gì đây?".
Anh trả lời: "Chắc về nhà thôi!".
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn