Hẳn rằng ai cũng muốn mình được an hưởng tuổi già trong đủ đầy, không cần phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc. Do đó, nhiều người cố gắng làm việc kiếm tiền, tiết kiệm cho mình một khoản phòng thân. Đây cũng chính là thứ mang lại cảm giác an tâm sau khi nghỉ hưu đối với không ít người.
Thế nhưng cụ ông tên Trịnh, 72 tuổi, chia sẻ: “Cầm khoản tiết kiệm lớn trong tay cũng chẳng sung sướng gì, mà phải chứng kiến cảnh con cái bất hòa, cha con không nhìn mặt”.
Tại sao ông lại nói như vậy? Hãy cùng chiêm nghiệm về câu chuyện của ông Trịnh dưới đây:
Tôi có hai con trai và một con gái. Ai cũng ghen tị vì tôi giàu có, cho rằng hai đứa con trai sau này sẽ phụng dưỡng tôi khi về già.
Thật lòng mà nói, tôi thích con gái hơn, đồng thời cũng đối xử bình đẳng, không hề có tư tưởng nam tôn nữ ti. Quả nhiên, con gái lại học giỏi hơn hai anh của nó. Các anh nó rất ngỗ nghịch và thường xuyên bị điểm kém, sau này đều không được nhận vào đại học. Tôi khuyên chúng nên học và thi lại, nhưng cả hai đều không muốn và đi làm kiếm tiền sớm. Con gái thi đỗ trường đại học có tiếng, giúp tôi nở mày nở mặt.
Hai đứa anh không có học vấn lẫn chuyên môn nên chỉ làm nhân viên bình thường, lương ba cọc ba đồng. Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái đầu quân cho một công ty nước ngoài nổi tiếng và được thăng chức, đào tạo liên tục. Tôi rất tự hào về con bé. Những lúc tôi ốm đau, chỉ có con gái về nhà chăm sóc, hai thằng anh lại không thấy đâu.
Con gái đã lấy chồng và con rể cũng rất quan tâm đến tôi. Bà nhà tôi mất sớm, tôi ở một mình và muốn sống cùng hai con trai nhưng chúng không đồng ý với lý do "điều kiện không tốt nên không thể sống chung với bố". Cuối cùng, tôi chỉ đành sống cùng với con gái và con rể.
Sau này đất của tôi bị phá dỡ và được đền bù 4,9 tỷ đồng. Con rể muốn khởi nghiệp nên tôi đã đầu tư hơn 2,6 tỷ đồng với điều kiện sau này thành công phải trả lại cho tôi. Hai con trai thấy vậy cũng muốn khởi nghiệp theo. Một đứa nói muốn mở cơ sở sửa chữa ô tô và một đứa muốn mở nhà hàng. Tôi nghĩ chúng thiếu kinh nghiệm và không phù hợp với kinh doanh nên đã từ chối chi tiền.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa ba anh em trở nên xấu đi, tình cảm cha con không còn như trước. Tôi cảm thấy nếu sau này nhờ hai đứa con trai phụng dưỡng mình thì không mấy đáng tin, mà cũng không thể chỉ trông cậy vào vợ chồng con gái út. Do đó, tôi tiết kiệm tiền khoản tiền còn lại, để dành dưỡng già.
Ngẫm lại cũng thật nực cười, quả nhiên đời không như mơ! Tôi bị đột quỵ vào đầu năm nay. Mặc dù đã được cứu sống nhưng hiện tại không thể đi lại được nữa, chỉ nằm trên giường. Con gái và con rể đã hết lòng chăm sóc tôi.
Thân già yếu nằm trên giường, chỉ biết hy vọng con cái ở bên cạnh. Tôi mong con trai đến thăm, nhưng chúng lại ghét tôi, nói rằng tôi chỉ tốt với con gái và con rể, mà không hề quan tâm đến chúng. Tôi đầu tư cho con rể lập nghiệp, hiện tại thành đạt, hai vợ chồng con gái út cũng hết mực phụng dưỡng tôi, lo lắng từng chút một, đó cũng là một sự đền ơn đáp nghĩa.
Thực ra tôi đều yêu thương các con như nhau, chỉ là một phần ích kỷ trong tôi nghĩ rằng tiền bạc không thể mạo hiểm như vậy, nên tôi mới không chịu bỏ ra cho hai con trai, mà để lại cho mình dưỡng già. Nhưng, điều này đánh đổi việc con cái ghét tôi ra mặt, không muốn ở gần tôi.
Tôi hối hận vô cùng. Tôi cho rằng bản thân đã thiếu thỏa đáng giữa các con, đặc biệt là khi hai con trai muốn tôi đầu tư cho chúng, nếu tôi nói cho chúng hiểu về hậu quả khi khởi nghiệp với năng lực chưa đủ thì có lẽ con sẽ không có thành kiến xấu với tôi như hôm nay.
“Tôi không biết trước khi nhắm mắt, hai đứa con trai có chịu đến nhìn mặt tôi lần cuối hay không”, ông Trịnh ngậm ngùi nói.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn