Tuần vừa rồi, vì công việc nên tôi đến ở nhờ nhà chị dâu. Lúc này, tôi mới thấm thía và khâm phục chị ấy.
Anh tôi đúng là kiểu đàn ông "to đầu mà chẳng khác con trẻ". Có lẽ vì được bố mẹ tôi cưng chiều từ bé nên anh ấy rất lười biếng và nhu nhược, chỉ biết đòi hỏi. Trước đây thì "làm nũng" bố mẹ, bây giờ lại "làm nũng" vợ.
Hầu như mọi việc trong nhà đều do chị dâu tôi làm. Đi làm về, câu đầu tiên anh tôi hỏi sẽ là: "Hôm nay ăn gì thế vợ ơi?". Sau đó, anh ấy sẽ sang nhà hàng xóm đánh cờ, chơi game hoặc đi dạo. Chị dâu tôi sẽ vừa nấu ăn, vừa dọn dẹp nhà cửa, tắm và cho con ăn. Chị dâu nấu ăn xong, dọn mâm bát rồi gọi chồng về. Anh tôi lại chê ỏng chê eo món này món kia. Tôi gắt, bảo anh đừng có quá đáng thì anh mới thôi.
Tôi bực bội hỏi tại sao chị không yêu cầu chồng san sẻ việc nhà. Chị dâu khổ sở bảo từng nghĩ đến chuyện ly hôn rồi. Bởi chị nhờ, anh làm nhưng sau đó lại bày bừa lung tung ra, chị phải vất vả dọn dẹp lại. Thôi để chị làm cho nhanh. Còn nhờ anh cho con ăn, anh đút được vài muỗng là "tét" mông thằng bé. Chị xót con nên không nhờ chồng nữa.
Rồi mọi việc trong nhà cần đến sự quyết định của đàn ông, lại cũng do chị quyết định. Mua xe, mua tivi, gọi thợ sửa máy tính, tủ lạnh... hay cho con học ở đâu, cô nào... đều do chị chủ động. Anh chẳng cần biết đến. Hàng tháng chỉ đưa vợ đúng 10 triệu là xong nhiệm vụ.
"Tiền nợ ngân hàng khi xây nhà vẫn còn mà giờ anh ấy đòi mua đất. Chị cũng ráng gồng gánh, xoay tiền cho anh đầu tư. Nhưng không có kiến thức nên anh bị lừa, giờ mảnh đất ấy bán không được. Nợ nần chồng chất nên đầu óc chị lúc nào cũng căng như dây đàn. Cô út thông cảm giúp chị. Mấy ngày nay nhờ có cô út giúp việc nhà mà chị cũng đỡ vất vả. Cảm ơn cô út nha". Chị dâu nói mà rơm rớm nước mắt.
Tôi ôm lấy chị dâu, nghẹn ngào thương cảm cho chị. Nếu là tôi, ở vị trí của chị, tôi sợ mình sẽ không đủ mạnh mẽ như chị được. Tôi nên làm gì để giúp đỡ chị dâu? Có nên họp gia đình để bố mẹ tôi dạy lại anh trai về quyền và nghĩa vụ làm chồng, làm cha không?
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn