Điều ước trong cơn sốt cao

22:52 | 15/03/2016;
Chính trong lúc sốt cao, anh nhận ra mình chỉ ước được ở bên em.

Giữa bao người ồn ào xung quanh, anh chợt nhận ra một khoảnh khắc thinh lặng khi hai ánh mắt chúng mình chạm nhau, thoảng qua rất nhanh. Anh lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước qua nơi em… Khoảnh khắc đó có thể gọi là định mệnh được không em?

tinhyeu2.jpg
Anh chỉ thấy ấm áp mỗi khi có em ở bên (Ảnh minh họa: shutterstock)

Em biết không? Nụ cười dịu dàng của em đã bất ngờ tạo một cơn sóng trong tâm hồn đã bao năm không còn biết rung động bởi bất cứ người con gái nào. Những câu chuyện em kể vô tư, ríu rít vô tình đưa anh lại gần bên em từ lúc nào chẳng rõ. Chỉ đến khi anh chợt nhận ra từng ngày trôi qua không được nghe tiếng em nói, em cười, khiến anh nhớ em đến quay quắt, thì cũng là lúc anh biết rằng, trái tim mình đã in sâu hình ảnh em trong đó, không thể xoá nhoà. Yêu!

Em nói, giọng anh nghe rất thân quen và ấm áp, nhưng anh chỉ ấm áp mỗi khi có em ở bên anh. Em biết không? Có lúc em làm anh bực mình lắm bởi cái tính đỏng đảnh của em, nhưng chỉ cần vài câu nói nhẹ nhàng và tiếng cười trong trẻo của em, là đủ để dập tắt mọi ý nghĩ đang bốc hoả dần lên trong anh. Dường như, đó là sự kỳ diệu của tình yêu!

Mỗi lần em đi công tác xa, là mỗi lần anh lo lắng không yên, khi biết em đang một mình đối mặt với nhiều mệt mỏi, còn có không ít hiểm nguy đang rình rập. Em chỉ cười nhẹ rồi nói: “Anh đừng lo nghĩ nhiều, em đi rồi sẽ về ngay mà”. Anh khẽ gật đầu nhìn theo em, nhưng trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn bình thường, cho đến khi em kết thúc chuyến công tác, trở về nhà bình yên.

tinhyeu3.jpg
Khi yêu ai đó, có thể không cần bất cứ điều gì, mà chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu (Ảnh minh họa: shutterstock)

Chiều trên phố, chúng mình ngồi bên nhau lặng nhìn dòng người và xe qua lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, anh vẫn đùa “giống bàn tay của gà ta” gầy xương xương của em mà trái tim anh như ấm hơn. Dẫu trời giá lạnh cũng chẳng còn chỗ để gió lùa tới nơi anh và em đang ngồi. Thật kỳ lạ! Khi yêu ai đó, có thể không cần bất cứ điều gì, mà chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu, được ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ toả ra từ mái tóc em cũng đủ cảm nhận được niềm hạnh phúc rất lớn lao đang ngự trị trong anh.

Tình yêu trong em như vừa bắt đầu, nó bỡ ngỡ, rụt rè như cô bé học trò lần đầu tiên được cha mẹ đưa đến lớp, mà ở đó có rất nhiều bài học, kiến thức mới đang chờ đón cô bé ở trước mắt. Điều này, vừa làm anh cảm thấy bất ngờ, như là được khám phá thêm điều thú vị khi yêu em. Nhưng cũng có lúc làm anh khó chịu, vì “giảng bài” về tâm lý của những người yêu nhau, để mong em hiểu anh hơn, mà em vẫn chẳng chịu hiểu.

Cơn sốt ập đến, anh lẳng lặng vào bệnh viện, vì toàn thân nóng hầm hập, đầu óc chếnh choáng. Không điện thoại cho em, nhưng lại thầm ước “nếu được nắm chặt bàn tay mùa đông mát lành của em, chắc anh sẽ chóng khỏi”. Em điện thoại tìm anh, giọng líu ríu đầy lo lắng, trách anh sao không thông tin cho em biết? Sao lại đi bệnh viện một mình lúc ốm?... Cơn sốt đã hạ, dẫu người vẫn còn rất mệt, nhưng anh chợt cảm nhận được niềm hạnh phúc đang lan toả, vì em đã luôn ở bên anh.

Anh chỉ có một điều ước, mình sẽ mãi ở bên nhau, nhé em.

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn