Mới theo chồng sang nước ngoài sinh sống nhưng cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cạn cảm xúc với người chồng chi li với vợ từng đồng. Nếu so về mọi mặt, cô không hề thua kém chồng nhưng anh lúc nào cũng coi cô như người vợ ăn bám.
Cô sinh ra trong gia đình khá giả, có công việc tốt. Kinh tế gia đình anh khó khăn nhưng bố mẹ vẫn vay mượn để cho anh đi du học. Sau khi tốt nghiệp, anh ở nước ngoài làm việc, thỉnh thoảng về Việt Nam. Từ lúc yêu, chưa bao giờ anh rộng rãi với cô. Thế nhưng, cô nghĩ, khi kết hôn, vì vợ vì con, anh sẽ thay đổi.
Kết hôn, cô theo chồng sang nước ngoài sinh sống. Lẽ ra, khi biết cô có bầu, anh và gia đình anh phải là người mừng nhất. Vậy mà, anh và mẹ suốt ngày càm ràm, cằn nhằn nói cô không biết kế hoạch, chưa có nhiều tiền mà đã định đẻ con. Thế nên, dù nghén ngẩm vì mang thai, có những hôm nghén nặng, cô vẫn phải cố đi làm. Cô không dám nghỉ một ngày vì không muốn nghe chồng "lải nhải" tiếc tiền.
Vợ mang thai nhưng anh tiếc cả tiền mua thuốc bổ cho vợ uống. Mở miệng là anh than thở với cô thứ này đắt, thứ kia không rẻ. Cô bảo anh mua thứ gì, anh cũng nói tốn tiền. Ở Việt Nam, cô được sống đầy đủ bao nhiêu thì sang nước ngoài ở cùng chồng, cô lại thiếu thốn bấy nhiêu.
Ở cùng người chồng lúc nào cũng tính toán từng đồng, lại không có người thân bên cạnh, cô cảm thấy rất cô độc, không biết chia sẻ cùng ai. Gọi điện về tâm sự cùng bố mẹ thì bố mẹ cô lại bênh con rể chằm chặp. Chồng cô có như thế nào thì trong mắt họ, con rể vẫn luôn luôn đúng. Bởi với bố mẹ cô, việc con gái được chồng bảo lãnh sang nước ngoài, đó là may mắn lớn. Chính vì vậy, bố mẹ cô lúc nào cũng bắt con gái phải nghe lời chồng, phục vụ chồng và cấm con có "ý đồ" gì, dù con cảm thấy không hạnh phúc, vui vẻ.
Cô cảm thấy ấm ức, bất công khi mình phải chịu đựng cuộc hôn nhân như vậy. Cô không đòi hỏi một cuộc sống giàu sang, một người chồng thành đạt, giỏi kiếm tiền. Với cô, cuộc sống có thể không giàu có về vật chất nhưng tình cảm phải có. Vợ chồng phải tâm sự, chia sẻ, yêu thương. Đằng này, được "mác" sang nước ngoài sống cùng chồng nhưng có ai biết cô lủi thủi, cô đơn thế nào. Việc gì cô cũng phải tự thân vận động. Cô và chồng chẳng khác gì bạn trọ chung nhà, thân ai nấy sống, tiền ai người nấy cầm.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi phải sống cùng người chồng mà coi vợ chẳng khác gì "người dưng". Nghĩ đến khi sinh con, nghĩ người chồng vô tâm để mặc cô tự xoay sở với đứa con đỏ hỏn, cô lo mình bị trầm cảm sau sinh. Nếu bố mẹ cô thương và hiểu con gái, cô đã không do dự về Việt Nam để sinh nở. Lần đầu làm mẹ, bao nhiêu bỡ ngỡ, lúng túng, vậy mà xung quanh cô chẳng có ai bên cạnh. Cô cảm thấy rối bời, chán nản trước cuộc hôn nhân không nhìn thấy ánh sáng của mình.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn