“Năm ấy tôi 26 tuổi”, chị Wanda Zawadzka, một bác sĩ tâm lý-trị liệu ở Warszawa (Ba Lan), chia sẻ. “Tôi một mình nuôi con trai 5 tuổi và đang trong thời gian làm thủ tục ly hôn. Người đàn ông một thời gian dài thất nghiệp vì cờ bạc, cha của con tôi, dứt khoát đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà ngay khi biết quyết định chia tay của tôi”.
Và tôi bất ngờ gặp “hiệp sĩ”, hy vọng đổi đời của tôi. Chàng là tiến sĩ, cán bộ khoa học của một trường đại học ở Warszawa và là Giám đốc Trung tâm tâm lý trị liệu khá lớn. Chúng tôi bén duyên nhau trong thời gian tham gia hội thảo khoa học chuyên ngành.
Chúng tôi có chung sở thích, cùng mối quan tâm và những kỳ vọng tương đồng về cuộc sống. Thật không có gì lý tưởng hơn. Anh yêu không chỉ tôi, mà cả con trai riêng của tôi. Đối với các mẹ đơn thân như tôi điều này có ý nghĩa hơn tất cả những thứ khác gộp lại.
Khởi đầu thất vọng
Cả tôi và anh đều sống trong căn hộ đi thuê. Mỗi người một thành phố, cách xa nhau hơn 200 cây số. Sau nửa năm quen biết, chúng tôi quyết định góp tiền, mua căn hộ chung cư 2 tầng, gần nơi làm việc của anh. Tôi gói ghém tất cả cuộc sống của mình ở Bialostock, bế con chuyển lên Warszawa, sống cùng người yêu. Số tiền đóng góp của tôi do bố mẹ cho vay chiếm gần một nửa . Căn hộ chỉ đứng tên anh bởi tôi còn đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn.
Sau đó, trong căn hộ xinh xắn đầy ắp hương vị mới mẻ bắt đầu xuất hiện ma men và bạo lực. Với cương vị bác sĩ tâm lý trị liệu chuyên chữa trị đối tượng nghiện rượu, hơn một lần tôi chân tình góp ý nhưng anh không nghe. Nhiều lần anh lái xe trong tình trạng bồng bềnh men rượu, có lần anh vô cớ xô xát với hàng xóm tại bãi đỗ xe.
Tôi bắt đầu sợ, không sợ cho tính mạng mình mà cho con trai của tôi. Ngày nào tôi cũng cảm thấy căng thẳng trước khi trở về nhà sau giờ làm việc, cảm giác bản thân có lỗi và bất lực. Tôi mập mờ nhận ra, lần thứ hai lựa chọn của mình đã thất bại.
Chồng mới của tôi có thể dựng tôi dậy giữa đêm và đe dọa sẽ tống cổ tôi ra khỏi nhà, bởi gã có cảm giác tôi không yêu gã. Hoặc vì tôi không biết cái áo sơ mi của gã ở đâu. Có lần, tôi phải dậy lúc 5 giờ sáng và đi xe lửa ngót 100 cây đến trung tâm làm việc liên tục 2 ngày.
Ở nhà, gã không đưa đón con tôi đi học. Gã thu điện thoại của con tôi, bản thân gã cũng không nghe điện thoại của tôi. Gã giấu chìa khóa xe hơi của tôi trước lúc tôi về nhà. Lần khác, gã nốc cả chai whisky, sau đó ẵm con trai tôi lên xe phóng ra phố... Gã to lớn, nặng trên 100 kg, tôi không thể giành lại con từ tay gã.
Chồng mới của tôi có thể dựng tôi dậy giữa đêm và đe dọa sẽ tống cổ tôi ra khỏi nhà, bởi gã có cảm giác tôi không yêu gã. Hoặc vì tôi không biết cái áo sơ mi của gã ở đâu. Có lần, tôi phải dậy lúc 5 giờ sáng và đi xe lửa ngót 100 cây đến trung tâm làm việc liên tục 2 ngày.
Ở nhà, gã không đưa đón con tôi đi học. Gã thu điện thoại của con tôi, bản thân gã cũng không nghe điện thoại của tôi. Gã giấu chìa khóa xe hơi của tôi trước lúc tôi về nhà. Lần khác, gã nốc cả chai whisky, sau đó ẵm con trai tôi lên xe phóng ra phố... Gã to lớn, nặng trên 100 kg, tôi không thể giành lại con từ tay gã.
Vòng tròn bạo lực
Vài lần tôi đã gọi cảnh sát, một lần tôi phải chạy trốn sang nhà hàng xóm. Lần khác, xe cảnh sát tuần tra ban đêm đưa tôi và con trai đến nơi tôi làm việc, hai mẹ con phải ngủ qua đêm tại đó hoặc qua đêm tại khách sạn gần nhà. Đã thành chu kỳ, thường ban đêm gã khủng bố tôi bằng tin nhắn rằng gã sẽ hủy hoại, sẽ giết tôi. Sau đó quãng gần sáng, gã xuất hiện van xin tôi trở về nhà và thề thốt. Cuộc sống quay vòng như thế suốt 4 năm.
Tôi có cảm giác giống như trên chiếc đu quay. Tôi bắt đầu tin vào những lời trách cứ của gã, rằng tôi có quá nhiều khiếm khuyết, tôi là “mụ đàn bà quá mập, đần độn, tự mình không làm được việc gì ra hồn”...
Tôi chỉ quyết định từ bỏ gã sau hành động gã thẳng tay tát con trai tôi.
Trước đó, gã quăng con chó phốc của tôi vào tường, sau khi nó lỡ tè ra sàn nhà. Một vài người bạn đã giúp tôi từ bỏ gã. Tôi giấu kín chuyện này với bố mẹ. Tôi biết bố mẹ tôi đã quá khổ vì những sự cố gia đình của tôi.
Trước đó, gã quăng con chó phốc của tôi vào tường, sau khi nó lỡ tè ra sàn nhà. Một vài người bạn đã giúp tôi từ bỏ gã. Tôi giấu kín chuyện này với bố mẹ. Tôi biết bố mẹ tôi đã quá khổ vì những sự cố gia đình của tôi.
Thời gian đó, tôi buộc phải “đánh cắp” quần áo của mình, con trai và con chó tại chính nhà mình. Trong thời gian chồng tôi vắng nhà, nhờ có sự giúp sức của thợ mở khóa tôi thoát khỏi nhà. Đến hôm nay tôi vẫn nhớ, cảm giác sợ hãi có hương vị thế nào. Sau sự kiện gã báo cảnh sát, tôi buộc phải trình diện để tường trình vụ việc.
Trắng tay
Tôi đã bị gã chồng hờ chiếm dụng gần như tất cả: nhà cửa, xe hơi, những mơ ước và dự định cho tương lai. Tôi lo sợ nhất về con trai, sợ gã sẽ làm việc gì đó hại con.
Giờ đây, thời gian trôi qua đã gần 7 năm. Vấn đề phân chia tài sản kéo dài đến hôm nay vẫn chưa có hồi kết. Cứ vài ba tháng, chúng tôi lại gặp nhau tại tòa án. Anh ta có “lá chắn bảo vệ hoàn hảo”, đó là bản thân hoàn toàn không có ý thức vào thời điểm ký tên vào giấy tờ công chứng, xác nhận khoản tiền đóng góp mua nhà của tôi vì đã gần 20 năm gã mắc bệnh rối loạn lưỡng cực. Cả gia đình và người quen của gã đều xác nhận điều đó.
Tôi buộc phải tự mình xoay xở với cuộc sống. May mắn, tôi có cậu con trai ngoan, học giỏi, bản thân là một bác sĩ tâm lý trị liệu có uy tín, được đồng nghiệp và bệnh nhân yêu quý.