Những khi vui vẻ bên bàn nhậu, các đấng lang quân thường tán gẫu với nhau: "Bồ là địch, vợ là ta. Khi chiến trận xảy ra ta về với địch nhưng nằm trong lòng địch, ta lại nhớ về ta". Vẫn biết đó là cách nói ví von dí dỏm nhưng có mấy ai ý thức được là "cơm" nhà mình chỉ cần một chút lỡ tay rất có thể sẽ trở thành "phở" của người khác; cuốn sách cũ vứt lăn lóc trên kệ mình đọc cả chục năm đã có trang nhàu nát nhưng rơi vào tay kẻ hay chữ khác lại thành "sách quý" vô giá mua không bán. Một điều tưởng chừng đơn giản mà lại hết sức lớn lao, tình chồng nghĩa vợ không khác nào bếp lửa cần được nhen nhóm mỗi ngày. Nếu biết ấp ủ giữ gìn ngọn lửa hồng thì sẽ không bao giờ sợ bếp tàn tro lạnh.
Hương luôn lo lắng mình không giữ được ngọn lửa nồng nàn như thuở đang yêu. Cô muốn mình là một cuốn sách hay để Tuấn khám phá cả đời không biết chán nhưng đôi lúc, lại cảm thấy nếu cuốn sách ấy quá dày và khó đọc thì sẽ khiến cho độc giả khó tính nản chí buông tay và ném vào thùng rác. Có lẽ cũng bởi Tuấn đẹp trai, lãng tử con nhà quyền thế nên Hương mới hay hoài nghi và lo lắng không đâu. Những lúc chỉ có hai người, anh ghé tai Hương thủ thỉ: "Vì cam cho quýt đèo bòng, vì em nhan sắc cho lòng anh say. Đàn ông say rượu, say tình. Như con thú đói đang rình mồi ngon. Ai xui em đẹp thế kia để anh ngày đêm mất ăn mất ngủ lo giữ em còn hơn cả giữ vàng".
Làm việc gì cô cũng nghĩ đến chồng, ăn món gì Hương cũng ưu tiên cho cảm giác ngon miệng của chồng. Đến khi sinh con cô lại toàn tâm toàn ý nghĩ cho con và dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Chưa đầy 5 năm sau ngày cưới mà đôi lúc, Tuấn phải buông tiếng phàn nàn: "Mới có một con đáng lẽ ra đàn ông nhìn em phải mòn con mắt, đằng này em chẳng khác nào "mẹ sề" con một đống. Thử soi gương xem em có khác gì mấy bà bán rau ngoài chợ! Bao nhiêu váy vóc anh mua sao em không mặc, em muốn anh bẽ mặt với bạn bè sao? Nếu không thể vì anh thì em hãy vì bản thân mình". Nét thất vọng lộ rõ trên gương mặt Tuấn, cô chỉ còn biết im lặng. Để chồng khuất sau cánh cửa, cô mới ngắm lại mình trong gương...
Từ khi lấy chồng Hương chỉ tâm niệm: "Chỉ cần đẹp và tốt trong mắt chồng mình là đủ, nuôi con thơ suốt ngày quanh quẩn xó nhà thì đẹp cho ai ngắm?". Bỗng chốc, từ một hoa khôi khiến cho anh gặp một lần đã "say như điếu đổ" bỗng trở thành người cẩu thả cả trong ăn mặc lẫn ứng xử. Ngày mới cưới, anh tự hào và hãnh diện biết bao khi lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại khéo léo, dịu dàng...
Từ khi có con, cô để mặc chồng một mình vất vả kiếm tiền. Lâu dần, cô không còn nhớ màu áo chồng thích mặc, món ăn chồng ngon miệng, thậm chí anh còn phải đánh thức vợ dậy cho con ăn sáng. Việc công, việc tư khiến Tuấn quá mệt mỏi nên đôi lúc quá chén với bạn bè đến tận nửa đêm mới về nhà trong loáng choáng hơi men. Không được cốc nước ấm pha mật ong giải rượu mà anh lại bị vợ hắt hủi: "Người đâu mà hôi như cú, thuốc lá khét mù, rượu nồng nặc thế ai mà chịu nổi. Anh ra phòng khách mà ngủ, đừng có mò vào đây".
Sự đày ải về vật chất sẽ có lúc kết thúc nhưng sự cực khổ về tinh thần thì dai dẳng mãi. Thỉnh thoảng, anh tìm đến bạn thân của Hương cũng là đồng nghiệp của mình để tâm sự và nhờ lựa lời khuyên nhủ. Không ngờ, cô nhờ bạn mình làm cùng công ty theo dõi chồng và quyết bắt quả tang. Cô chỉ tay vào mặt chồng dõng dạc: "Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Anh luôn tỏ ra tử tế nhưng hóa ra cũng chẳng hơn gì ai. May mà tôi cấm vận anh sớm...".
Người đó không hề quay lại mà chỉ bình thản nhẹ nhàng: "Cô ngồi xuống. Nếu đã không có đủ tự tin chiến thắng thì đừng vội ra tay". Cô lồng lên: "Đã cướp chồng người ta lại còn cao giọng". Người đó quay lại khiến Hương ngỡ ngàng ú ớ: "Ơ! Ơ ... ". Cô ấy thật từ tốn: "Cậu đã tự tay dội gáo nước lạnh vào ngọn lửa lòng đang cần được ấp ủ. Chồng cậu sắp đi hội thảo ở đảo Jeju Hàn Quốc, cậu cũng nên tìm lại những gì đã mất. Con gái cậu đã có mẹ mình chăm sóc chu đáo".
Anh đi công tác vào đúng dịp kỉ niệm 5 năm ngày cưới nên Hương quyết bỏ lại tất cả mọi bộn bề toan tính để đi theo chồng. Mặc chiếc áo choàng cổ lông thỏ êm ái chồng mua tặng đứng trước biển mùa đông tuyết bay bay Hương thấy lòng mình có chút se lạnh. Nhưng một vòng tay nhẹ nhàng từ phía sau ôm trọn vào lòng, cô thấy làn gió biển ùa vào mang theo cả hơi ấm của mùa xuân. Thì ra mùa đông không lạnh lẽo và đáng ghét như người ta vẫn nghĩ.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn