Vợ chồng tôi có hai cái vỏ chăn cũ. Ấy là hồi còn độc thân mỗi đứa sắm một cái, sau cưới nhau thì đem về chung một nhà. Mùa hè tôi gấp một cái cất đi còn một cái để dùng. Nhưng đến mùa đông thì phải lấy cả hai cái ra, lồng lên nhau đắp cho đỡ rét.
Tôi luôn mơ bộ chăn ga gối đệm xịn màu hồng (ảnh minh hoạ) |
Hai năm lấy nhau là hai mùa đông chúng tôi trải qua cùng đôi chăn cũ. Thực ra ruột chăn loại rởm bán ở hè phố cũng không đắt. Có khi chỉ trăm rưỡi, hai trăm là mua được một cái rồi. Nhưng tôi cứ muốn tiết kiệm tiền, khi nào được một món kha khá thì quyết luôn một bộ chăn ga gối đệm xịn.
Hai cái vỏ chăn, một loại vải màu xanh nõn chuối đã bạc, một loại nỉ của những năm bao nhiêu. Nghe chồng tôi nói cái chăn nỉ đó anh được thừa hưởng lại của anh trai. Hồi học đại học xong anh ấy cho, sau đấy chồng tôi lại tha lên Hà Nội học, đi làm rồi lấy vợ. Tôi giữ hai cái chăn rất cẩn thận, thơm tho. Ban ngày ngủ dậy thì hai đứa gấp lên cho vào tủ, đêm đến mới lấy xuống tung ra đắp. Cũng có mấy lần chồng tôi đề xuất “hay là mình mua cái chăn mới đi em…” nhưng tôi gạt đi, bảo chồng “chăn tốt, bao nhiêu mùa đông không có chúng nó thì bọn mình chết co rồi”. Thế là từ đó chồng cũng không phàn nàn nữa.
Quả thật tôi thấy đắp hai cái chăn không rét. Kể cả những ngày đại hàn thì đến giữa đêm tôi vẫn thấy bức. Có khi tôi còn phải chòi tay, chòi chân ra ngoài cho thoáng. Hơn nữa cứ nghĩ “bây giờ chịu khó đắp thiếu thốn một chút nhưng sau hai vợ chồng mua hẳn một bộ chăn ga gối đệm long lanh có sướng hơn không?” là tôi lại quyết tâm. Nhưng mùa đông năm nay không giống mọi năm. Tuy thời tiết không lạnh hơn nhưng khổ nỗi tôi lại trọ trẹ nôn ói. Hai vợ chồng mua que về thử vẫn chưa chắc chắn nên đến bệnh viện khám thì bác sỹ khẳng định tôi có bầu. Chồng tôi hết sức vui mừng. Trên đường đi từ bệnh viện về, qua đoạn bán chăn đệm đổ đống, anh hào hứng “Mình tạt vào mua cái chăn bông em ạ. Đêm nằm rét quá rồi….”. Tôi cau mày chần chừ “… nhưng em muốn mua bộ xịn xịn…”.
Chồng tôi tạt xe vào vỉa hè một cửa hàng to uỵch bán chăn ga gối đệm đang căng biển “Thanh lý toàn bộ cửa hàng và cho thuê lại mặt bằng”. Tôi như bị hoa mắt với đám chăn gối đủ sắc mầu. Ưng ý nhất là bộ nào cũng giảm chỉ còn một phần hai, một phần ba giá niêm yết. Sau một hồi xem xét, tôi dán mắt vào một bộ chăn ga gối đệm màu phấn hồng. Chúng tôi liền dốc hết vốn liếng của hai vợ chồng mua lấy. Về đến nhà tôi cứ mê mẩn sờ mó bộ chăn ga mới. Chồng tôi vừa xé ruột chăn gối từ cái túi hút chân không vừa pha trò “Em nhìn này. Giờ anh mở ra là nó phồng dính chúng ta lên trần nhà nhé”. Hai đứa hào hứng chui vào cái chăn mới, màu hồng tươi đẹp khiến trái tim chúng tôi nhảy nhót. Cười nói tào lao được một lúc thì chồng tôi mơ màng ngáp “chăn này nóng quá em à” rồi ngủ khò. Còn lại một mình tôi đâm ra trằn trọc. Đồng hồ đã điểm 1 giờ đêm nhưng tôi vẫn trở mình liên tục. Mùi chăn mới xộc vào mũi một cách lạ lẫm và cái khoảng ấm nóng ở trong chăn rộng thùng thình.
Trong bóng tối, tôi đưa tay với mãi mới chạm tới tấm lưng trần của chồng. Cảm giác ấm nóng… và cái trở mình rất quen thuộc. Anh vô thức lặp lại hành động đã thực hiện cả một nghìn lần trước, kéo vợ vào lồng ngực rộng lớn của mình. Từng nhịp thở của anh vấn vít trên tóc tôi nhè nhẹ, an yên và từng đợt hơi ấm từ cơ thể anh không ngừng tỏa ra bao bọc lấy tôi một cách vừa vặn. Trái tim tôi khe khẽ loạn nhịp, chợt hiểu ra vì sao hai tấm chăn cũ mỏng mảnh, động chút là xộc xệch lại nóng rực trong cả tiết đại hàn. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt sảng khoái lúc sớm mai của anh. Chồng tôi sẽ vươn vai và chòng ghẹo “chăn rộng thế, vợ đạp kéo thoải mái mà anh cũng không biết gì”.