Thế nào là đẹp? Câu hỏi ấy khó có thể đưa ra một “đáp án” cụ thể, rành mạch. Mỗi vùng miền đều có những món ăn đặc trưng riêng biệt.
Với người đẹp sông Hồng, tôi thường nghĩ đến cái ngon của bánh đúc. Ngon bởi sự mịn màng của bột đã nhuyễn đến độ cổ điển (!) trở thành “khuôn vàng thước ngọc”. Tôi còn nghĩ thêm đến một ma lực quyến rũ nữa. Là nước chấm của bánh đúc đậm mà thanh. Hương thơm thoang thoảng, dễ nhớ nhưng khó quên. Phụ nữ miền Bắc là mẫu người đẹp lạ lùng và gần gũi như thế. Đứng trước họ, tôi đã đã thấy một sự hoàn chỉnh, cân đối từ vóc dáng đến giọng nói. Nhìn vào tính cách của họ, tôi cũng không nghĩ khác. Lúc hân hoan tình ái, lúc giận hờn bén lửa nhưng biểu hiện bên ngoài của họ vẫn nhẹ nhàng như không. “Con mắt em liếc như là dao cau”. Chỉ mới liếc, thế mà lũ đàn ông lớ ngớ thấy trong trái tim mình đầy vết xước, dù nàng có chưa hề thốt một lời nào. Đấy là cái Đẹp của một sự hoàn chỉnh từ lời ăn đến tiếng nói, từ vóc đi đến dáng đứng.
Với nhan sắc sông Hương xứ Huế, tôi luôn nghĩ đến sự tảo tần một nắng hai sương. Hình ảnh gợi nhớ đến cái ngon thâm trầm, kín đáo của bánh bèo. Sự pha chế tưởng chừng như đơn giản nhưng lại ngon ở “nhưn”, ở nước chấm thiên biến vạn hóa. Sự pha chế ấy kỳ ảo đến độ nào là do bàn tay của người nội trợ. Thoạt nhìn chiếc bánh bèo ta thấy đơn giản, chế biến không cầu kỳ nhưng khi đã ăn thì sẽ đêm thương ngày nhớ. Cô gái miền Trung cũng hấp dẫn bởi những nét tương đồng như thế. Họ không se sua, không cầu kỳ, chỉ đơn giản, thô mộc nhưng lại có sức hấp dẫn không kém gái Bắc, gái Nam. Nhưng dù nhìn ở góc độ nào thì tôi vẫn thấy bên trong của nhan sắc ấy là sự quyết liệt, thậm chí ương ngạnh, từ tính cách.