Chẳng hiểu sao mẹ vợ tôi lại có tính sạch sẽ đến lạ kỳ. Cái tính sạch sẽ ấy, tôi đã thấy ngay từ hôm đến thăm gia đình Hiền. Hôm ấy tôi mua biếu bố mẹ Hiền 2 cân nhãn lồng rất ngon. Sau khi ăn cơm xong, Hiền nhanh nhẹn mang rửa túm nhãn để cả nhà tráng miệng. Mẹ Hiền hỏi xem con gái đã rửa kỹ chưa? Hiền trả lời rằng đã rửa 4 lần nước. Thế mà mẹ Hiền vẫn đứng vụt dậy cầm túm nhãn vào bếp xả vòi nước đến 10 phút rồi mới mang nhãn vào để cả nhà ăn.
Mẹ vợ sạch sẽ thái quá khiến mọi người mệt mỏi (Minh họa: Thuần Phong)
Hôm đám cưới của chúng tôi, khi mời mọi người đến ăn cỗ, mẹ vợ tôi liền bắt nhà bếp phải bắc bếp đun nồi nước sôi sùng sục để nhúng bát đũa trước khi ăn, khiến ai đi ra đi vào bếp cũng nem nép vì sợ bị va phải nồi nước sôi thì bỏng nặng.
Cưới xong, tôi về nhà vợ ở rể vì trước đó tôi phải đi thuê nhà. Tưởng được vào ở một gia đình nề nếp, bố mẹ hiền lành, sống tình cảm chan hòa thế là quá ổn. Thế nhưng thực ra lại bất ổn về một điều không thể ngờ nổi. Đó là cái tính quá sạch sẽ của mẹ vợ. Ở cùng nhà với bà, tôi luôn bị nhắc phải rửa xe máy dù cái xe chưa bẩn lắm, luôn bị nhắc phải đánh giày mỗi khi bà nhìn thấy đôi giày của tôi để ở cửa phòng và nhiều lúc còn nhắc con rể tắm rửa, cứ như là tôi ở bẩn lắm không bằng. Biết tính mẹ vợ sạch sẽ nên làm gì tôi cũng phải cẩn thận. Thế mà một hôm tôi phát bực - tất nhiên là bực trong lòng thôi chứ không dám nói ra…
Hôm ấy tôi lau cầu thang. Đã xách nước lên tận tầng 3, lau 2 lần kỹ càng. Vậy mà mẹ vợ vẫn không vừa ý. Đợi khi tôi phóng xe máy ra phố, bà vội xách nước đi... lau tiếp. Trơn quá, bà bị trượt ngã sái cổ chân, kêu la ầm nhà. Vừa lúc thấy tôi thò mặt về, bà mắng luôn: “Tại anh đấy, anh lau cầu thang mà sạch thì tôi đâu phải lau lại, đâu đến nỗi bị ngã thế này!”. Lúc ấy, tôi đứng như trời trồng, may mà có bố vợ bênh. Ông quát to: “Tại bà thì có, nếu bà đừng quá sạch sẽ thì đâu đến nỗi. Nào là phải lau bàn ghế bằng cồn, nào là sáng nào cũng đưa bát đũa, cốc chén vào sục máy ozone. Rồi thì bắt chồng gội đầu ngay cả hôm lạnh buốt, bắt con lau nhà giữa đêm khuya… Cứ cái tính ấy thì bà còn làm khổ nhiều người nữa!”.
Thấy tình hình căng thẳng, tôi vội nhận khuyết điểm ngay: “Con xin lỗi mẹ. Lần sau nếu chưa vừa ý, mẹ cứ nói ngay để con làm lại. Bây giờ mẹ để con đưa đi bệnh viện chiếu chụp xem cái cổ chân có sao không?”. Vừa nói vậy mà mẹ vợ tôi gào lên: “Không đi, thà chết còn hơn đến chỗ bẩn nhất trần gian ấy”. Lúc đó, cả nhà đành chịu. Tôi phải lấy công chuộc tội bằng cách đi mời một ông lang về bó lá cho mẹ vợ. 3 hôm sau thay bó lá khác, bà bảo tôi: “Con tìm người khác bó lá cho mẹ chứ cái ông lang này bẩn lắm. Mẹ không chịu nổi 2 bàn tay dơ dáy của ông ta”?!