Nó tên Lan nhưng đó đích thị là một đóa hoa dại, giống hoa mọc đầy bên triền đê nhà chúng tôi. Từ thuở bé, mẹ tôi không có nhiều sữa nên tôi toàn bú sữa mẹ nó để lớn lên. Nhà hai đứa cách dăm bước chân, sinh cách nhau mười lăm ngày nhưng tôi vừa đẻ ra đã còi cọc, nên lúc nào tôi trông cũng bé nhỏ hơn nó.
Lan là đứa bạn duy nhất thuở nhỏ của tôi. Trò chơi mà chúng tôi chơi nhiều nhất, quên cả ngày giờ là trò chơi mẹ con cùng nấu ăn. Hai đứa đi nhặt đủ những thứ cỏ cây hoa lá về để làm thành một bàn tiệc. So với bạn bè, chúng tôi rất ít nghịch ngợm nhưng lại hay nghịch dại. Mùa đông năm ấy trời rất lạnh. Chúng tôi gom củi chất sau góc lưng bếp nhà ông bà nội tôi. Rồi hai đứa mày mò nhóm lửa, đốt củi để sưởi cho ấm và cho giống đang nấu ăn.
Củi nhặt được bao nhiêu chúng tôi chất thành đống, cháy rất to. Nhưng hai đứa lại mải chơi, để lửa bén vào tường bếp nhà bà lúc nào không hay. Căn bếp nhỏ lúc ấy làm bằng rơm đắp đất, rất dễ cháy. Mãi đến tận lúc bà chạy ra hét toáng lên thì hai đứa đang chơi ở góc vườn mới biết. Đám cháy ấy đã thiêu gần hết căn bếp nhỏ của bà, còn chúng tôi thì bị phạt mấy ngày liền không được gặp nhau. Lúc nghe ông bà mắng, hai đứa cũng khóc tu tu xin lỗi, biết không được ra ngoài chơi với nhau thì chúng tôi khóc to hơn. Thế nhưng ngày hôm sau, tôi và Lan vẫn lủi ra vườn chơi cùng nhau...
Lan là đứa con gái kiên cường và kiêu hãnh ẩn trong cái vẻ hiền lành và yếu ớt. Không phải tự nhiên mà tôi thấy điều ấy. Từ bé, mỗi khi ốm hay phải chịu đau, nó không bao giờ khóc. Hồi học lớp 8, tôi nhớ nó ốm rất nặng, thậm chí bố mẹ nó bảo sợ khó qua khỏi. Tôi ở bên cạnh nó suốt, mà chẳng nghe thấy nó kêu đến một lần. Nó toàn kể đủ thứ chuyện luyên thuyên, chủ yếu là chuyện nó mơ thấy, hoặc có khi là nó đọc trong những cuốn sách. Bác sĩ đến tiêm, cho nó uống cả chục viên thuốc, mà nó cứ cười, dù nước mắt chực trào ra ngoài. Bạn bè trong lớp tới thăm, đứa nào nhìn thấy nó xanh xao thì mặt mũi cũng bí xị, chỉ có nó là vẫn hớn hở. Nó ốm gần hai tháng, rồi bỗng dưng khỏi hẳn. Giờ kể lại chuyện đấy, nó toàn cười khì khì bảo tôi: "Tao suýt chết một lần, giờ sống dai lắm. Có chuyện gì phải sợ nữa đâu".
Lan lớn lên cùng tôi, đi học mẫu giáo, học cấp một, cấp hai đều học chung lớp, chung trường với nhau, cho đến khi tôi thi đỗ vào trường cấp 3 của thị xã, còn Lan thì trượt, từ lúc ấy, con đường của chúng tôi bắt đầu ngược về hai hướng khác nhau...
Tôi vào đại học, theo đuổi một giấc mơ vời vợi, hàng ngày vùi mình vào sách vở và những con chữ, rồi những chuyến đi dài qua biết bao nhiêu miền đất, tận hưởng những rung động cuộc đời một mình. Còn Lan ở nhà, sau khi học hết cấp 3, xin đi làm công nhân cho một công ty may gần nhà, rồi lấy chồng và sinh con. Hai đứa cả năm chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, con đường tưởng như đã đi xa đến mức không về gần được nữa.
Nhưng mỗi năm chúng tôi vẫn gặp nhau một lần, vào dịp Tết. Cứ giáp Tết, nó lại gọi cho tôi hàng ngày, hỏi bao giờ tôi về. Dù có bận rộn đến đâu, khi biết tôi đã về nhà, Lan lại chạy ngay lên nhà tôi. Nó trốn con, trốn chồng, cùng tôi hát karaoke vài tiếng. Chỉ hai đứa với nhau, hát rồi hò hét tất cả những bài ngày xưa bọn tôi có thể hát, xong thì cười rũ rượi. Những lúc ấy, tôi lại tin rằng, có những thứ gắn bó đến mức, dù mình đi xa đến đâu cũng không thể mất được.
Gặp nó, tôi vẫn không cần nói nhiều, chỉ cần lặng im là cả một miền ký ức đẹp đẽ đã dội về. Cứ như thế, tắm mát trong ấy, cũng đủ để yên lành suốt những ngày tiếp theo. Khoảng trời bình yên của tôi bé thế thôi nhưng tôi biết ơn suốt đời.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn