Ngô Thị Liên, 27 tuổi, ở huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình buồn bã kể: Bố em hồi ấy gần như không lúc nào tỉnh táo. Cứ uống rượu vào là ông chửi, chửi từ chuyện nọ xọ chuyện kia. Chửi chán, ông kiếm chuyện đánh vợ, đánh con. Bao nhiêu lần mâm cơm bị ông hất ngược không đếm xuể. Khi bát đũa, cơm canh đổ hết xuống nền đất, vợ con chạy tứ tán mỗi người, mỗi nơi thì ông lại uống, xong nằm vạ luôn tại chỗ mâm bát đổ vỡ đó ngủ.
Lúc tỉnh táo ông cũng bẳn tính, đa nghi, chấp vặt. Lúc nào ông cũng ám ảnh suy nghĩ vợ con chống đối mình. Bây giờ, em lớn lên, là một phụ nữ trưởng thành rồi mới ngẫm ra mẹ mình đã phải chịu đựng những gì. Lúc đó mẹ giấu gia đình bà ngoại. Mẹ bị bố đánh bao nhiêu trận đòn, thương tích không thể nào đếm xuể, vậy mà mẹ vẫn giấu. Vì nếu các cậu biết, chắc chắn sẽ không để bố yên.
Sau này, anh trai em 20 tuổi, cái tuổi trai tráng khoẻ mạnh, đi nghĩa vụ quân sự, anh cũng không thể nín nhịn được nữa, đã xô xát nhiều lần với bố mỗi khi bố đánh mẹ, đánh em... Nhưng mẹ sống chết ôm chặt tay anh can ngăn, mẹ không để con trai phạm vào tội con bất hiếu, con đánh cha... dù vì bất kỳ lý do gì.
Bao lần nửa đêm, bố đuổi đánh, mẹ con em phải chạy ra khỏi nhà giữa mùa đông rét mướt, ếch nhái kêu ộp oạp, trời tối om như mực, mẹ con dắt nhau đi, mà không biết đi về đâu. Lại sang nhà hàng xóm trú nhờ, để sáng mai 2 anh em lại về đi học, mẹ đi làm.
Năm em học lớp 7, mẹ quyết định ly dị bố. Tài sản ra đi không có gì, mẹ dắt díu con cái về quê ngoại. Mấy tháng sau, bố em lấy vợ mới. Lúc đó em không hiểu sao bố lại lấy được vợ nhanh vậy. Sau này lớn lên, em đã hiểu, nhưng cũng không muốn nghĩ lại những điều không còn quan trọng với cuộc sống của mẹ con em nữa.
Bố ngay lập tức sinh thêm 2 con, nhưng từ đấy ông khác hẳn, không tối ngày rượu chè, hay lam hay làm, còn chăm con mọn nữa.
Mẹ kể ngày xưa bố em siêng năng và vui tính lắm, văn nghệ văn gừng sôi nổi, đi đâu ai cũng thích. Vậy mà số trời không tránh được. Tất cả giờ đã là quá khứ.
Với em, bố đẻ thực sự em không có tình cảm, vì xa cách đã lâu và ông cũng không hề có nghĩa vụ gì với em: không nuôi con ăn học, không một lần thăm em.
Lâu nay, em rất sợ đến gần những người uống rượu. 27 tuổi, em vẫn chẳng muốn thân thiết với bất cứ người bạn trai nào. Nghĩ đến những người đàn ông đến bên em, em luôn có cảm giác nghi ngờ, sợ hãi. Sợ một ngày nào đó, tính nết họ lại thay đổi, lại hành hạ vợ con như bố em ngày xưa. Em phải làm sao để quên đi nỗi ám ảnh này?