Tôi biết mình chẳng thể nào mua được chiếc vé du hành trở lại tháng ngày xưa khi mà lũ trẻ con say với bao trò chơi trốn giấc ngủ trưa. Nắng giòn tan nhảy nhót trên vòm lá, đong đưa cùng tiếng chim. Mùa hạ dường như được ưu ái nhất trong bốn mùa với muôn vàn sắc màu rực rỡ: ánh nắng chói chang, vàng ruộm, lá xanh hết mình như nhiệt huyết tuổi trẻ, trái cây au au đỏ mọng nước, bầu trời xanh ngăn ngắt say mê, mây trắng phau phau cuồn cuộn trên cao.
Mấy đứa trẻ quanh xóm vẫn thường kéo đến tụ tập dưới gốc cây mít nhà tôi chơi trò nấu nướng. Một chút lá, một chút rau hái từ vườn, một vỏ lon sữa bò, vài nhánh củi. Chỉ cần như thế, đủ cho cả một trời trí tưởng tượng bay cao bay xa.
Trưa hè của tôi bình yên đến lạ! Nơi đó có tiếng ve râm ran lẫn trong khóm lá. Mùi mít chín hoà trong gió. Tôi và anh trai hớn hở lần tìm, dùng chiếc sào vỗ vào từng trái kiểm tra. Khi tiếng “bình bịch”, “bồm bộp” cất lên có thể nhận biết được ngay trái mít nào gần chín.
Chú mèo con giỡn nắng trên sân, mải mê đuổi theo chiếc bóng của chính mình, tìm cách tóm chiếc đuôi. Vờn đuổi chán chê, chú lại ngẩn ngơ đuổi theo con bướm nhỏ chộn rộn cả một khoảng sân. Đàn gà con tíu tít theo chân mẹ đi tìm mồi. Gà mẹ bới từng khoảnh đất, có chút mồi vội gọi những đứa con về chia sẻ.
Trưa hè của tôi có hương hoa nhài thoảng bay gợi nhắc. Hương ổi đào pha phả luyến lưu. Có đứa trẻ nào đứng đó chờ mong, giơ vạt áo đợi anh trai ném xuống những trái chín vừa hái được. Chùm quả xoài đung đưa như mời gọi. Lá cây xạc xào lay động. Tiếng lá rơi trong vườn xuyến xao từng mảnh nhớ. Giàn trầu của mẹ hơi rũ mình trong nắng, như có chút mỏi mệt thèm một cơn mưa ghé thăm.
Trưa hè của tôi kẽo kẹt tiếng võng đưa. Nhà bên có tiếng ru hời à ơi dỗ giấc ngủ ngoan con trẻ. Có phải tôi cũng từng say giấc ngọt trong lời ru của mẹ một thời? Sân nhà tôi ngập nắng, tưới đẫm lên từng khoảnh sắn, khoai được mẹ rải phơi. Dẫu qua mùa nắng nóng và khi đến ngày đông giá, những lát khoai dẻo ngọt thơm mùi nắng sẽ trở thành món khoai xéo đậm đà yêu thương của mẹ dành cho chúng tôi.
Trưa hè của tôi lẫn những tiếng rao quen thuộc. Tiếng rao kem mút, tiếng rao đổi nồi niêu xoong chảo, tiếng rao hàn chậu. Tôi ngỡ mình thấy lại đứa bé nào ngơ ngác tìm mấy chiếc chai, lọ nhựa, giấy vụn, năn nỉ mẹ đi đổi que kem. Chỉ là chiếc kem mút tuổi thơ đơn sơ mà sao ngọt mãi trên con đường tôi trưởng thành đến tận bây giờ.
Những trưa hè xưa cũ dần xa. Nay tôi chỉ còn lại những buổi trưa nơi phố thị nắng quáng quàng, ngột ngạt. Khói bụi, xe cộ chen chúc lẫn nhau. Đến cơn gió cũng lần tìm khó nhọc giữa đô thành chật chội ngược xuôi.
Tôi vẫn thầm ước mong một làn gió trong lành nơi quê nhà một thuở. Thèm được trở về nằm trên chiếc võng đung đưa, thả mình bình yên giữa những trưa hè lồng lộng, chẳng cần nghĩ suy...