Lá đơn thôi việc viết dở

17:04 | 21/11/2016;
Trước khi trở thành cán bộ hội, tôi là một người phụ nữ nhút nhát, sống tự ti và rất nhiều mặc cảm. Ngoài thời gian đi làm, tôi chỉ quanh quẩn trong nhà chăm sóc các con.

Rồi áp lực công việc quá lớn, tôi quyết định thôi việc. Nhờ nguồn vốn vay chương trình dành cho hộ cận nghèo, tôi mở buôn bán nhỏ, kinh doanh văn phòng phẩm và bán dụng cụ học sinh.

Khi cuộc sống đi vào ổn định, tôi tham gia phong trào phụ nữ ở khu phố Bình Thung 2. Tôi được đánh giá cao và được Chi hội bầu vào chức vụ Chi Hội trưởng của Chi hội Bình Thung 2. Chồng tôi rất yêu thương tôi nhưng lại hết sức ích kỉ, anh ấy chỉ muốn tôi quan tâm đến một mình anh ấy và chỉ muốn tôi toàn tâm phục vụ gia đình nhỏ bé của mình mà thôi. Đã bao lần gia đình tôi đã “cơm không lành, canh không ngọt” vì chuyện này. Tính gia trưởng của chồng tôi lại ngày càng trầm trọng hơn. 

Năm 2014 Hội LHPN Thị xã Dĩ An tổ chức Hội thi “Chi trưởng giỏi”, các Chi hội trưởng phải tham gia. Tôi đã chọn phẩm chất “tự tin”là chủ đề cho bài thuyết trình của mình và được cấp giấy chứng nhận “Chi trưởng giỏi Thị xã Dĩ An năm 2014”. Tôi mạnh dạn đăng ký tham gia Chi trưởng giỏi cấp tỉnh Bình Dương năm 2014, và may mắn đã mỉm cười khi tên tôi được xướng lên loa mời lên trao giấy chứng nhận Chi trưởng giỏi cấp tỉnh Bình Dương năm 2014.

 Chị Phan Thị Ánh Hồng, Chi hội trưởng phụ nữ Bình Thung 2, thị xã Dĩ An, Bình Dương

Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất trong cuộc thi ấy chính là vòng thi bốc thăm trả lời câu hỏi, câu hỏi mà tôi bốc trúng có nội dung: “Chị hãy cho biết tại sao chị em không thích tham gia công tác xã hội, mà khi đã tham gia thì không muốn buông bỏ?”. Câu hỏi ấy như xoáy đúng tâm trạng của tôi, và nước mắt tôi tuôn trào khi nhớ đến thái độ nhạo báng của bao người, nào là “rỗi hơi”, “lo chuyện bao đồng”, nào là “Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” … ôi thôi bao nhiêu lời đàm tiếu, “lương mấy triệu một tháng vậy em? Và tôi nghĩ đến lá đơn xin thôi công tác Hội ở nhà mà mình đang viết dang dở….

Rồi tôi nhớ đến ánh mắt vô tư trong sáng, hồn nhiên của 4 đứa trẻ con là cháu nội của bà Lợi ở xóm trên, một hội viên có hoàn cảnh khó khăn trong Chi hội. Cả gia đình 6 người trong hộ chen chúc trong cái phòng 20m2, cơm không đủ ăn lấy tiền đâu cho đi học. Nắm rõ tình hình, tôi đã xin vận động kinh phí từ nhiều nguồn, nhiều đoàn thể, nhiều Mạnh thường quân, nào quần áo, sách vở, lương thực thực phẩm và cả vốn vay “vì phụ nữ nghèo” Giờ đây mỗi sáng thức dậy nhìn gia đình ấy lần lượt đưa các con đến trường mà lòng tôi sung sướng xiết bao! Nhìn cậu út ở nhà ấy diện bộ đồng phục mẫu giáo hoa hồng, bước đi đĩnh đạc, nét mặt rạng rỡ mà lòng tôi thấy vui, một niềm vui mà tôi không biết diễn tả cụ như thế nào cho hết nghĩa được. Những giọt nước mắt lăn dài, những cái xiết tay thật chặt, nghẹn ngào nói lời cám ơn tôi mà nghe không rõ, tiếng được tiếng mất. Và trong những lúc đó, tôi hiểu rõ hơn giá trị của những việc mình đang làm, đó cũng chính là lý do mà lá đơn xin thôi công tác tôi vẫn giữ lại.

Lời chia sẻ của tôi được ban giám khảo đánh giá cao. Cô Đoàn Thị Diệu Hiền trong Ban tổ chức cuộc thi bảo: “Câu hỏi này, hỏi đúng tâm trạng hiện giờ của em thì phải, tôi mong rằng em sẽ không bao giờ rời bỏ công tác Hội”, một tràng pháo tay lớn vang lên làm xóa tan mọi khoảng cách giữa chị em trong hội trường thi hôm ấy. Đồng chí Phó Chủ tịch Hội LHPN Thị xã, nay là Chủ tịch, trước khi chia tay cũng dặn dò tôi: “Chị hứa rồi nhé, không được rời bỏ công tác Hội đâu nghen!”.

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn