Thậm chí thời điểm đó tôi tin mình cũng như đã chết đi. Đó là khi tôi nghe người thân thông báo rằng con trai của tôi không may ngã xuống ao, bị đuối nước và không cứu kịp.
Hè năm ấy, vợ chồng tôi cho con trai 5 tuổi về quê chơi với ông bà một tuần. Không thể ngờ đó lại là kỳ nghỉ cuối cùng của con. Phút nhận tin dữ, tôi không thể tin những gì nghe được. Tôi gào thét trong đau đớn. Tại sao? Tại sao điều đó lại xảy ra? Tại sao con tôi lại chết? Không thể nào thế được. Điều đó không đúng và tôi không tin. Tôi không thể thở được. Tôi cũng không muốn thở nữa và ngất đi.
Tôi vẫn không muốn tin mọi chuyện là sự thật và không dám khóc trong nhiều ngày sau khi con tôi ra đi. Bởi nếu khóc, tôi sợ rằng điều đang xảy ra là thật. Tôi luôn đau khổ với những câu hỏi rằng lúc ra đi con tôi có sợ hãi không, có đau đớn không? Bây giờ con tôi đang ở đâu? Con có thể nhìn thấy tôi không? Con có thể nghe tôi đang nói chuyện với con không? Vô số những câu hỏi nhưng tôi chẳng thể có được câu trả lời.
Dường như tôi không còn chút sức lực và chán nản với cuộc sống. Tôi làm sao có thể vượt qua nỗi buồn này? Tôi muốn được thấy sự phấn khích trên khuôn mặt của con trai mỗi lần được nhận quà. Tôi vẫn ước hằng ngày được nhìn thấy hình ảnh con vui vẻ nô đùa cùng chị gái của mình hoặc ngủ ngon lành trong vòng tay tôi mỗi tối. Tôi vẫn hy vọng sáng thức dậy lại thấy con trai mình, rằng mọi thứ xảy ra chỉ là giấc mơ. Nhưng tất cả lại là một sự thật đau đơn, không dứt.
Một sự trống rỗng, sợ hãi, cô đơn và có những khi vô cùng lạnh lẽo trong tôi kể từ khi con trai tôi không còn. Một phần trái tim tôi đã chết và dường như không thể phục hồi. Nỗi buồn cứ ngày ngày như đang thì thầm bên tai rằng con tôi đã mất và con không bao giờ quay trở lại. Bởi thế, dù cuộc sống gia đình tôi vẫn tiếp tục, nhưng tôi bỏ mặc điều đó không quan tâm.
Tôi tự hỏi cuộc sống của gia đình mình sẽ khác thế nào nếu nỗi đau này không xảy ra. Tôi biết nó khác rất nhiều. Bởi tôi sẽ không phải chia cuộc sống của mình thành hai nửa, nửa khi con tôi còn sống và nửa khi con tôi đã mất. Tôi vẫn đang cố gắng vượt qua nỗi đau với từng giây phút. Nhưng sau cùng, tôi hiểu được rằng mình chỉ có thể sống và vượt qua mất mát cùng với tình yêu của chồng, con gái, sự quan tâm những người thân bên cạnh.
Bắt đầu với những điều tôi chưa từng làm trước đó, làm quen với những con người mới để bản thân lạc quan hơn. Tạo không gian để “chữa bệnh” cho mình, tôi tập yoga. Điều này giúp tôi tĩnh tâm, dành thời gian cho bản thân. Tôi trở lại cuộc sống hiện tại. Tôi nói chuyện nhiều hơn với chồng, để tìm lại những sẻ chia trong cuộc sống hôn nhân. Tôi đọc nhiều những điều tích cực, quan tâm hơn đến con gái của mình.
Không bao giờ tôi có thể trở lại là tôi trước khi con trai mất. Tôi sẽ vẫn sống với sự mất mát này nhưng sẽ trân trọng hiện tại. Tôi sẽ trân trọng sự quan tâm, tình yêu mà chồng và con gái đã, đang và tiếp tục dành cho tôi, những người cũng đã phải chịu buồn đau không ít hơn tôi suốt hơn hai năm qua.