Nhìn cuốn lịch treo trên tường, thoáng đó ta đã đi qua 12 mùa hoa nhung nhớ. Vừa mới hôm nào miền Nam bung vàng sắc hoa mai, miền Bắc nhuộm hồng sắc hoa đào, thuỷ tiên e ấp, violet tím biếc một góc trời…, vậy mà ngoảnh đi ngoảng lại, cuốn lịch đã lại nhẹ tênh.
Mân mê đếm xếp giấy mỏng, giật mình tự hỏi, một năm qua ta đã làm được gì cho ta, cho người thân, gia đình, bè bạn, cộng đồng?
"Nhanh thật!" - Ấy là câu cửa miệng của bao người ngoái lại nhìn thời gian trôi. Ngày lại ngày cuốn ta trôi cùng bao toan tính đời thường; thời gian xếp lớp những trang đời vội vã; thời gian như những con sóng xô bao nỗi vui buồn ra phía khơi xa…
Trong cái mênh mông nhìn lại thời gian, nhìn lại chính mình, chợt vang lên từ thẳm sâu tiềm thức, vang lên những câu thơ như những nốt nhạc của nhà thơ Đoàn Phú Tứ: "Màu thời gian không xanh/Màu thời gian tím ngát/Hương thời gian không nồng/Hương thời gian thanh thanh".
Vậy đó, cái sự tuần hoàn ngày nối ngày, mùa nối mùa xuân thu nhị kỳ, năm nào chẳng thế. Nhưng sắc màu của thời gian, dư vị của thời gian trong cảm nhận của mỗi người chẳng thể giống nhau. Với người tư duy tích cực, năng động, nhiều nội lực…, thời gian như cuộc marathon về phía tương lai với bao kế hoạch, hoài bão, ước mơ.
Ấy thế nhưng với người ì trệ, ấu trĩ, lười vận động, sống ỉ lại, ngại khó, ngại khổ thì thời gian phẳng như mặt hồ lặng gió. Thế nên, mọi vui buồn, sướng khổ đều từ tâm mà ra, phụ thuộc lớn ở tư duy, cách sống, quan điểm của mỗi người.
Mỗi năm 12 tháng. Nếu tháng 1 được coi là sự khởi đầu thì tháng 12 là tổng kết, chuyển giao và kết nối thời gian giữa con giáp nọ với con giáp kia. Tháng 12 không phải là sự khép lại năm cũ mà đó là nút thắt mở ra những kế hoạch mới của năm sau.
Chưa phải Tết Nguyên đán, cũng chẳng phải người theo đạo để ngóng chờ lễ Giáng sinh, vậy mà khi xé tờ lịch cuối cùng của tháng 11 sang tháng 12, lòng cứ lao xao bao cảm xúc, rộn ràng niềm vui. Nếu như chúng ta luôn đi tìm cái cớ để được gần nhau hơn, cùng tụ họp, sum vầy thì dịp cuối năm luôn là cái cớ thích hợp nhất.
Có người con làm ăn xa nhà, xa quê, đếm thời gian tranh thủ mấy ngày nghỉ Tết dương lịch được về thăm ông bà, bố mẹ, bạn bè, người thân. Những sinh viên du học trời Tây ngóng hoài kỳ nghỉ dịp Noel để được trở về Việt Nam, dù chẳng đi đâu, chỉ quẩn quanh bên mẹ, bên bữa cơm gia đình cũng đủ làm nên niềm hạnh phúc.
"Tết Dương lịch con về nhà chứ?", "Noel này gặp gỡ nhau không", "Lâu lắm rồi cá lặn một hơi, tết Tây liên hoan nhé!", "Làm bữa tất niên chào năm mới nhỉ?"… Bao cuộc hẹn hò đoàn viên xếp hàng nhân lên những niềm vui.
Thực ra, ăn uống chỉ là cái cớ để chúng ta được ngồi bên nhau, ríu ran trò chuyện, ôn cố tri tân, chuyện xưa - chuyện nay, hàn huyên, gắn kết tình gia đình, bè bạn. Đã xa rồi cái thời chúng ta ăn cốt cho no, mặc cốt cho ấm.
Có người chép miệng, "dào ơi, ăn uống được bao nhiêu mà bày với vẽ". Đúng là ăn uống giờ đáng bao, thậm chí, nhiều người chẳng dám ăn vì sợ béo, sợ bệnh. Nhưng dù ăn uống chẳng bao nhiêu, vài ba đũa gắp, thì cái cảm giác cùng người thân quây quần bên mâm cơm vẫn ấm áp vô cùng.
Cũng vẫn là tiếng nói cười nhưng tiếng nói cười ở ngoài đường ngoài chợ khác lắm tiếng nói cười ríu ran bên mâm cơm gia đình, bè bạn, người thân. Ngày cuối năm, con cháu nơi xa tìm về, không khí nhà cửa rộn ràng như có hội. Đường làng ngõ xóm cũng huyên náo hơn bởi đông tiếng bước chân người…
Lạ lắm. Quanh năm vất vả lo toan, ngược xuôi bốn bể chân trời, khi mùa Đông đến, những đợt rét tăng cường cứ như chất xúc tác thôi thúc ta xích lại gần nhau, để người bên người, bàn tay đan chặt bàn tay.
Có người bạn thuở chăn trâu cắt cỏ lớn lên lập nghiệp trong TPHCM tâm sự, rằng sống ở trời Nam gần 30 năm nay mà cứ dịp cuối năm, mỗi độ Đông về lại nhớ Hà Nội, nhớ cái lạnh miền Bắc đến nao lòng.
Chả thế mà nhiều người quê miền Bắc, di cư vào Nam sinh sống cốt để "trốn chạy" cái lạnh mùa Đông cắt da cắt thịt, để thoát khỏi cảnh nồm ẩm thấp khiến căn bệnh viêm xoang và xương khớp hành hạ nhưng giữa tiết trời miền Nam nắng ấm, vẫn cứ hoài niệm những cái xoa tay vì tê cóng, những tiếng nói cười hoà vào làn hơi mỏng như làn khói thuốc. Tất cả. Cảm xúc ấy. Da diết lắm. Vì NHỚ!
Vì nhớ nên ta mới tìm về bên nhau ngày sum họp!
Năm nào cũng thế, thời gian quay tuần hoàn, thời gian đến rồi đi, hôm qua - hôm nay và cả ngày mai, tất thảy cũng đều thành quá khứ. Thời gian đến, thời gian đi là điều ai ai cũng biết, vì đó là lẽ hiển nhiên của vũ trụ xoay vần. Ấy thế mà sao, quanh năm ngày rộng tháng dài nhưng những ngày cuối năm, người người đều trong trạng thái… vắt chân lên cổ vì "deadline".
Sự vội vàng, hối hả, nước rút như khiến ngày cuối năm trở nên ngắn lại, chớp mắt đã hết 24 tiếng đồng hồ. Nên cứ ước gì mỗi ngày có hẳn 48 tiếng, 72 tiếng… Nhưng suy cho cùng, nếu một ngày có dài bằng cả năm thì ta vẫn chẳng ngớt vội vàng. Nên tận dụng làm sao, để mỗi ngày 24 tiếng, ta vẫn sống trọn nghĩa vẹn tình, được bình an, vui vẻ, êm đềm bên nhau là hạnh phúc.
Ước vọng vô cùng nhưng hạnh phúc rất đỗi giản đơn. Một nụ cười, một vòng ôm, một lời nói yêu thương, một món quà nho nhỏ cũng đủ để làm nên hạnh phúc. Đâu cần phải cao sang, giàu có mới làm nên hạnh phúc.
Hạnh phúc do ta tạo nên, từ những bình dị đời thường. Khi chúng ta ở bên nhau, hạnh phúc đong đầy vì nỗi buồn được san sẻ, niềm vui được nhân lên.
Ai biết trước ngày mai vui, buồn, sướng, khổ thế nào. Nên những gì đang trong tầm tay thì ta nắm chặt. Khi sức ta còn có thể, hãy tận dụng từng tháng ngày bên nhau; hãy trở về sum họp để cùng xua tan mùa Đông lạnh giá, đem ấm áp về với mỗi trái tim yêu.
Mặc kệ mùa Đông băng giá, hẹn nhau câu trở về bên gia đình ngày cuối năm. Bật khúc nhạc tươi vui, nghe tiếng hân hoan trong lòng - "Mùa xuân ơi, Ta nghe mùa xuân hát bên kia trời/Đồi núi xanh ngời/Đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi/Đâu đây tiếng lòng tôi nghe tí tơi".
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn