Tại sự kiện TP.HCM, các bạn trẻ giao lưu với nhà văn Võ Thu Hương – tác giả của cuốn sách “Bạn đã bao giờ hôn bố mẹ chưa?”. Nội dung cuốn sách cũng xoay quanh chủ đề của đêm trà đàm. Chia sẻ tại sự kiện này, nhà văn Võ Thu Hương cho rằng: “Đây là một hoạt động rất có ý nghĩa, vì trong cuộc sống bộn bề này, rất cần những giây phút lắng đọng để chúng ta lắng nghe lại chính mình, để thấu hiểu những công ơn cha mẹ và học cách yêu thương cha mẹ mình nhiều hơn nữa. Đặc biệt hơn, trong lễ Vu Lan, được xem là đại lễ báo hiếu của người Việt, thì hoạt động này sẽ giúp nhiều bạn trẻ hiểu hơn về sự quan trọng của gia đình, hiếu kính với mẹ cha”.
Đại Đức Thích Hạnh Tuệ chia sẻ: Cuốn sách Bạn đã bao giờ hôn bố mẹ chưa? của Võ Thu Hương viết về những điều bình dị nhưng chạm vào cảm xúc, vì đó là những câu chuyện về tình cảm thiêng liêng, yêu mến giữa bố, mẹ, con cái. Sách cũng giúp các bạn độc giả trẻ có dịp ngẫm lại mình, về cách mình phải làm thế nào để gần gũi hơn, sẻ chia nhiều hơn cùng cha mẹ.
Tại buổi tọa đàm, nhiều người cũng giãi bày băn khoăn, làm sao để thể hiện tình yêu với cha mẹ, làm sao để bớt khoảng cách thế hệ, làm sao để thấu hiểu tâm lý người lớn tuổi... Một số bạn trẻ đã đặt câu hỏi, con cái yêu thương, hiếu thảo với bố mẹ nhưng yêu cầu của cuộc sống, tình yêu thương liệu chăng cần phải có tiền bạc, có sự thành công... Có ý kiến thẳng thắn đặt ra phải chăng mình học giỏi, kiếm được nhiều tiền, mình thành công trong sự nghiệp cũng là một cách yêu thương, cũng là một cách báo hiếu.
Chị Mai Chi xúc động trong đêm trà đàm: Vẫn nhớ y nguyên cái cảm giác ngày phát hiện Mẹ bị bệnh nan y. Lúc đó mình vẫn còn tuổi teen, cảm xúc của một đứa trẻ lờ mờ suy nghĩ một ngày nào đó không xa mình sẽ mất mẹ thật rối bời,hoang mang. Mẹ phải ăn kiêng, ngủ riêng và tránh tiếp xúc với đàn con đang tuổi ăn, tuổi lớn. Ngày này qua tháng khác, rồi thời gian tính đến 5 năm, 10 năm... cả nhà cùng mẹ chống chọi với bệnh tật, còn mình... rất rất nhiều lần đấu tranh nội tâm để làm duy nhất một việc... được ôm mẹ vào lòng như một đứa trẻ, mình biết mẹ rất cần và mình cũng rất cần, nhưng không thể làm nổi, bởi đơn giản, mình và mẹ không học làm việc đó khi cùng có mặt ở trên đời... Hơn 20 năm ở cạnh chăm sóc mẹ, số lần ôm mẹ như vậy chưa đủ 10 đầu ngón tay. Chỉ những lúc nào mẹ đã rất mệt, cân kề ngưỡng tử, mình nhào vào ôm mẹ để giữ mãi bên mình với đôi dòng nước mắt, khi bản năng kết nối trỗi dậy, mình mới có thể làm việc này một cách tự nhiên nhất.
Mẹ đã dạy mình rất "nghiêm khắc" từ lời ăn, tiếng nói, bước đi, cách đối nhân xử thế.... nhưng Mẹ không dạy mình về những cái ôm. Những cái ôm không ở trong văn hóa Việt nhưng nó rất cần, đặc biệt với các cú sốc tâm lý. Chính vì vậy, ngay khi bắt đầu có con, mình đã có ý thức thay đổi văn hóa trong gia đình nhỏ của chính mình, có lẽ từ nỗi khát khao từ bên trong đối với Mẹ.