Người phụ nữ nghị lực Nguyễn Hướng Dương: Đứng dậy và bước đi

07:13 | 21/09/2017;
Tai nạn ập xuống bất ngờ, cướp mất đôi chân nhưng cô gái tuổi đôi mươi Nguyễn Hướng Dương đã không ngã mà còn đứng dậy, bước đi đầy vững chãi. Chị đã viết lại câu chuyện của mình để chia sẻ với những ai không may đang còn ở trong nghịch cảnh.

Nguyễn Hướng Dương vừa ra mắt phiên bản tái bản cuốn tự truyện ‘Đứng dậy và bước đi” (xuất bản lần đầu vào năm 2014). Cuốn tự truyện nhiều nỗi đau mất mát nhưng không thiếu niềm tin yêu, sự lạc quan.

Chào chị, từ sau khi được xuất bản lần đầu tiên, cuốn tự truyện Đứng dậy và bước đi của chị đã được đón nhận như thế nào từ phía độc giả?

- "Đứng dậy và bước đi" xuất bản lần đầu tiên vào năm 2014 từ nhân duyên với nhà chùa. Tủ sách "ĐẠO PHẬT NGÀY NAY" do Thượng tọa Thích Nhật Từ làm chủ nhiệm đã đứng ra bảo trợ toàn bộ cho việc xuất bản và phát hành sách theo hệ thống các chùa trong cả nước. Không ngờ sách được lan truyền theo tốc độ chóng mặt, gần như là "best seller" với số lượng nhiều ngàn quyển.

21875936_10212326384168303_1323351689_o.jpg
Bìa cuốn tự truyện tái bản lần thứ nhất.


Có những Phật tử mua 100 - 200 quyển rồi để ở các tiệm cơm chay, các chùa phát không cho mọi người. Tôi nhận được rất nhiều ý kiến, cảm tưởng, phản hồi của độc giả là những người khuyết tật, mắc bệnh ung thư, trầm cảm... chia sẻ rằng cuốn sách như một "liều thuốc tinh thần" gieo vào lòng họ niềm tin vững chắc để vượt qua nghịch cảnh, bệnh tật.

Có rất nhiều người thắc mắc tại sao không thể tìm mua sách ở các nhà sách lớn như Fahasa, Phương Nam hay Tiki. Tôi rất áy náy về điều này vì sách của "ĐẠO PHẬT NGÀY NAY" không phát hành theo các kênh đó. Cho nên, được sự đồng ý của NXB Trẻ, tôi đã quyết định tái bản với số lượng 5.000 cuốn để đáp ứng yêu cầu của đông đảo bạn đọc.

 

huong-duong-10.JPG
Chân dung Nguyễn Hướng Dương ở thời điểm hiện tại


Xin dẫn chứng một câu chuyện: Có lần tôi nhận được điện thoại của một người đàn ông ở Kiên Giang nói rằng: "Cuốn sách của chị đã cứu tôi, ngăn cản tôi tìm đến cái chết!", vì ông làm ăn thất bại, thua lỗ, nợ nần vây bủa khiến ông túng quẫn đến nỗi muốn tự tử. Lúc đó, có người hàng xóm đi chùa về đưa cho ông quyển sách này. Đọc xong, ông chợt "ngộ" ra rằng một cô gái trẻ như tôi lúc đó cũng đã từng lâm vào cảnh bi đát, cũng đã từng muốn tự tử nhưng đã vượt qua được thì tại sao một người đàn ông đang có trách nhiệm với gia đình, vợ con như ông lại có thể đầu hàng, buông xuôi tất cả? Và ông đã từ bỏ ý định đó để bắt đầu hành trình vượt qua khó khăn của cuộc sống.

Còn những bạn trẻ khuyết tật thì tâm đắc với những giá trị sống và mục đích cuộc đời mà tôi đề cập trong sách.

Ngay từ đầu cuốn tự truyện, chị đã tâm sự mình sợ cái tôi của bản thân trỗi dậy, chi phối bản thân mình. Vậy trong suốt 3 năm qua, khi trở thành người được số đông mọi người biết đến, thậm chí là ngưỡng mộ câu chuyện của mình có khi nào có một cái Tôi nào đó của mình có ý định trỗi dậy hay không?

Tôi là một Phật tử đang trên hành trình tu tập theo triết lý đạo Phật nên điều mà tôi tự nhắc nhở mình từng giây từng phút là phải "chánh niệm, tỉnh giác". Có nghĩa là phải kiểm soát được từng suy nghĩ cũng như cảm xúc của mình.

Trước những sự khen tặng hay ngưỡng mộ của người khác thì mình càng phải tỉnh táo vì những điều đó rất dễ trở thành chất men say, ru ngủ mình khiến mình trở nên tự mãn thậm chí tự cao với những gì mình đạt được. Sự "trương sình" của bản ngã là điều đáng sợ nhất, vì thế luôn có tiếng nói thầm trong tâm nhắc nhở tôi "KHIÊM HẠ, KHIÊM HẠ "

nguyen-huong-duong-8.jpg
Tác giả Nguyễn Hướng Dương cho biết sự "trương sình" của bản ngã là điều đáng sợ nhất.


Có thể thấy, để có thể đứng dậy, bước đi sau “té ngã” thì chị đã “dựa” rất nhiều vào việc đọc sách, từ đó có những giác ngộ vực dậy tinh thần. Vậy chị có thể khẳng định một lần nữa về vai trò của sách đối với đời sống mọi người nói chung, đặc biệt với những ai đang vấp ngã?

Đối với tôi, sách chính là "Tri âm Tri kỷ", là người bạn thông thái nhất trong suốt cuộc đời. Tôi vốn mê sách từ khi còn nhỏ, nhưng phải đến khi bị tai nạn, rơi vào trạng thái hụt hẫng, tuyệt vọng, tôi mới thấy hết vai trò quan trọng của sách giống như một "vị cứu tinh" trong đời. Nhớ lại những ngày nằm trên giường bệnh mấy tháng trời, tôi chán nản đến mức không thiết tha gì với các hình thức giải trí khác như tivi, phim truyền hình mà chỉ biết khóc lóc, buồn rầu. Mẹ tôi đã lên chùa thỉnh về cho tôi những quyển sách của các vị Thiền sư, Lạt Ma, Hòa thượng nói về triết lý Phật giáo và thật màu nhiệm, những cuốn sách ấy đã tạo nên một sự chuyển biến mạnh mẽ trong tâm trí tôi, giúp cho tôi có sức mạnh để "chuyển Họa thành Phúc" như tựa một cuốn sách mà tôi đã đọc.

Cho đến bây giờ, nhờ công việc biên tập và đọc thu âm sách cho "Thư viện sách nói dành cho người mù" nên hàng ngày tôi có điều kiện đọc hàng trăm trang sách. Điều đó đã trở thành thói quen và cơ hội may mắn cho tôi luôn được cập nhật, học hỏi nhiều điều bổ ích từ sách. Tôi nghĩ rằng thật đáng tiếc cho những ai không có thời gian đọc sách nhất là các bạn trẻ lại càng nên "kết bạn" với sách vì chính những lúc mình vấp ngã, đau khổ, bất hạnh là lúc mà mình cảm thấy thấm thía những điều mà sách vở đã đúc kết từ lâu. Tôi ngẫm nghĩ một điều khá buồn cười là trong thời đại @ này, các bạn trẻ luôn muốn kết bạn thật nhiều trên Facebook càng tốt và dành phần lớn thời gian cho những người bạn "ảo" trong khi đó lại quên mất một người bạn vô cùng thông thái, uyên bác là sách!

nguyen-huong-duong-4.JPG
Công việc hằng ngày hiện tại của tác giả Nguyễn Hướng Dương.

 

Ở chương 1 - Té ngã - của cuốn sách. Chị nói về đau, khổ… mà mình trải qua khá nhanh, gọn, ít những than vãn. Nhưng ở những trang viết về tình yêu, chị viết như một chương của thiên tiểu thuyết tình cảm. Có phải chuyện tình đó thực sự đã để lại quá nhiều hoài niệm, tiếc nuối cho chị cho đến tận bây giờ?
 
Thật lòng mà nói, cho đến bây giờ thì hoàn toàn không có hoài niệm, tiếc nuối gì nữa hết. Đúng là tôi đã trải qua một giai đoạn vật vã, khó khăn để cố quên đi những gì cần phải quên để có thể tiếp tục sống nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Tôi rất tâm đắc với Nhà thơ Lê Minh Quốc khi anh viết Lời tựa cho quyển sách này có đoạn "... nếu tóm gọn trong hai từ mà phản ánh được chủ đề của sách, tôi tin bạn đọc sẽ chọn như tôi, đó là "Buông bỏ". Buông bỏ đi những gì sự cố, những gánh nặng, những bất hạnh, những hắc ám lằng nhằng đã xảy ra dù mình không chờ đợi".
 
Hơn 20 năm đã trôi qua kể từ khi chuyện tình yêu của tôi tan vỡ, tôi đã buông bỏ được những uẩn khúc trong lòng mình rồi. Vả lại, chuyện hợp-tan trong tình yêu là điều hết sức bình thường, hầu như bất cứ ai cũng phải trải qua mà!
 
Khi được hỏi về chuyện tình cảm ở tương lai, chị từng mượn thơ Nguyễn Du trả lời báo chí rằng mình “Sự đời đã tắt lửa lòng/còn chen vào chốn bụi hồng mà chi?”. Như vậy liệu có “khắt khe” với chính mình quá không chị?

Những biến cố đã xảy ra trong đời đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn quan niệm sống của mình. Tuy vẫn là một phụ nữ rất yêu đời, vui tươi, tràn đầy sức sống và vẫn rất thích làm đẹp nhưng tôi đã quyết định "chuyển hướng" tình cảm của mình, dành trái tim yêu thương cho những người mù là những người chịu rất nhiều thiệt thòi, kém may mắn trong cuộc đời. Như vậy không có gì là "khắt khe" cả vì tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc với sự lựa chọn này.
nguyen-huong-duong-2.jpg
Với Nguyễn Hướng Dương, chuyện tình yêu trong quá khứ đã không còn chút vướng bận


Nếu nhà thơ Xuân Diệu đã từng "tuyên bố" rằng: “Làm sao sống được mà không yêu/Không nhớ, không thương một kẻ nào" thì đây, tôi có thể chứng minh điều ngược lại: “Em vẫn sống được mà không yêu/Không nhớ không thương một kẻ nào" đây nè! Nói có Trời đất chứng giám là hơn 20 năm qua tôi vẫn sống vui, sống khỏe mà không hề có chuyện yêu đương nào hết! Còn ..... "một bờ vai" ư? Chắc gì có được một bờ vai nào như vậy trong đời này? Tốt nhất là đừng mong chờ gì cả bởi trạng thái mà tôi ghét nhất là mong mỏi, đợi chờ nhất là đợi chờ một điều mơ hồ, không xác định.

 
nguyen-huong-duong-5.jpg
Bên cạnh chăm chỉ làm việc, Nguyễn Hướng Dương dành nhiều thời gian cho các hoạt động thiện nguyện.


Trong sách có tình tiết chị từng trở thành ca sĩ bất đắc dĩ trong phòng bệnh, rồi chi tiết chị giẫm chân giả lên chân người lạ nhiều lần trong đám đông vì đôi chân không cảm nhận được. Người đọc đôi khi phải bật cười với khiếu hài hước đó của chị. Có phải chị đang chủ ý tạo tiếng cười cho mọi người khi đọc sách của mình hay không?

Cám ơn bạn đã đọc rất kỹ cuốn sách này và phát hiện ra "năng khiếu" hài hước của tôi. Điều này là hoàn toàn tự nhiên chứ không có chủ ý hay "thủ pháp nghệ thuật" gì cả vì tôi vốn là người lạc quan, vui tính, thích đem tiếng cười đến cho mọi người xung quanh để làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn.
 
Có khi nào chị thử tưởng tượng, số phận không lấy mất của chị đôi chân thì chị sẽ là trở thành một cô gái, một người phụ nữ với công việc và cuộc sống như thế nào?

Tôi tuyệt đối không bao giờ nói hai chữ "giá như" hay tưởng tượng, đặt ra giả thuyết "nếu.... thì....." vì đó là một việc làm vô ích. Tôi tin vào thuyết luân hồi từ nhiều đời nhiều kiếp nên những gì xảy ra đều theo đúng quy luật của nó. Điều quan trọng là mình vui vẻ chấp nhận tất cả những gì xảy ra với mình dù cho đó là tai nạn, bệnh tật, xui xẻo, đổ vỡ và tôi cũng tin rằng bên trong con người mình có một nội lực tiềm tàng mà nếu mình biết vận dụng, khai thác nó một cách đúng đắn thì mình hoàn toàn có thể "vượt qua số phận", xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Cái này người xưa gọi là "đức năng thắng số"- nếu mình làm việc thiện, sống tử tế với mọi người thì số phận sẽ mỉm cười với mình thôi!
nguyen-huong-duong-1.jpg
Chị là người lạc quan, vui tính, thích đem tiếng cười đến cho mọi người.


Chị có thể chia sẻ thêm về cảm nhận của mình sau 9 lần lên bàn mổ. Và lần phẫu thuật chỉnh hình mỏm cụt bên chân trái lần thứ 9 vừa rồi của chị có kết quả ra sao rồi?

 
Nếu phải dùng một từ để nói về ấn tượng ghê gớm nhất trong đời tôi thì đó chỉ có thể là "đau đớn". Tôi cũng chẳng hiểu tại sao số phận lại quá khắc nghiệt với mình như vậy khi phải trải qua 9 lần lên bàn mổ chỉnh hình từ khi bị tai nạn đến nay mà lần nào cũng là cưa xương, xẻ thịt, đau đến tận xương tủy. Bây giờ nghĩ lại, tôi cững không hiểu làm sao mà mình có thể chịu đựng nổi những điểu tưởng chừng như vượt quá sức tưởng tượng như vậy.
nguyen-huong-duong-6.JPG
Chị đã trải qua 9 lần lên bàn mổ chỉnh hình từ khi bị tai nạn đến nay


Lần mổ thứ 9 vừa rồi hồi tháng 4/2017 khá là nghiêm trọng do mỏm cụt bên trái bị biến chứng nặng, bác sĩ phải cưa 2cm xương, cắt lọc phần cơ bị hoại tử và tái tạo lại mỏm cụt. Bây giờ thì tôi đã bình phục và có thể đi chân giả trở lại, tiếp tục với công việc ở "Thư viện sách nói dành cho người mù".

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn