Với hơn 50 bài thơ viết về phụ nữ, Kính thưa liền thị là một bản tổng hòa các cung bậc cảm xúc: Say đắm, yêu thương, kính trọng, biết ơn, thương cảm, xót xa, day dứt, tiếc nuối, ăn năn, hối hận… của một người đàn ông dành tặng một nửa thế giới còn lại.
Nguyễn Duy hẳn là người đàn ông rất yêu phụ nữ, nhưng ông không giống những "quý ông TYPN" dễ dàng thốt ra những lời chót lưỡi đầu môi. Phải yêu phụ nữ lắm mới có thể viết ra được những câu thơ gan ruột mà đọc lên ai cũng thấy rưng rưng: "Khi tôi biết thương bà thì đã muộn/bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi…" (Đò Lèn).
Hay ngậm ngùi: "Mẹ ta không có yếm đào/nón mê thay nón quai thao đội đầu…/Ta đi trọn kiếp con người/cũng không đi hết những lời mẹ ru" (Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa).
Và đầy day dứt: "Giá như ta chớ gặp em/để không mắc nợ cái duyên Kỳ Cùng/giá như em đã có chồng/để bòng bong khỏi rối lòng người dưng". (Lạng Sơn, 1989).
Bài thơ chủ đề Kính thưa liền thị có một chút nghịch ngợm, phá cách của một người thi sĩ ưa "làm xiếc" với ngôn từ: "Kính thưa thị Đốp đoan trang/mòn mom móm mõ gõ khan như gì/thôi mà ngúng ngoẳng nhau chi/già rồi đấy lạy nhau đi là vừa".
Trong tập thơ, đôi khi lại là lời tự thú có phần ranh mãnh của một người đàn ông: "chắp tay lạy thánh tôi mê cô đồng" (Đi lễ), hay lời phân bua đầy trào lộng mà cũng rất đời: "Chân mây hơi bị cuối trời/Em hơi bị đẹp anh hơi bị nhàu" (Chạnh lòng 1).
Kính thưa liền thị còn mang nhiều cung bậc cảm xúc nữa như tiếng reo vui, những nốt trầm, cả những bất lực xót xa... Bên cạnh niềm thương cảm dành cho những giai nhân còn có sự trân trọng dành cho một thân phận nổi chìm nơi đầu ghềnh cuối bãi... Có thể nói, tập thơ thực sự là một món quà thành kính mà nhà thơ Nguyễn Duy dành để tri ân những người phụ nữ trong cuộc đời.
Nhà thơ Nguyễn Duy sinh năm 1948 ở Thanh Hóa. Ông được đánh giá cao ở thể loại thơ lục bát và có nhiều bài thơ ghi dấu ấn trong lòng độc giả như Tre Việt Nam , Ánh trăng, Hơi ấm ổ rơm... Ông được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2007.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn