Hồi anh tôi dẫn chị dâu về ra mắt, ai cũng bảo anh ấy không có mắt nhìn người. Anh tôi cao ráo, đẹp trai, đang là giảng viên đại học. Còn chị dâu thấp, nhỏ con, chỉ buôn bán rau củ ở chợ. Chẳng hiểu sao hai người họ lại gặp được nhau, yêu nhau rồi kiên quyết đòi cưới. Trước sự phản đối của bố mẹ, anh tôi khẳng định sẽ không lấy ai ngoài chị dâu. Nào ngờ cưới được mấy tháng, bố mẹ tôi lại khen con dâu hết lời.
Chị dâu tôi đảm đang, vừa buôn bán ở chợ vừa thu vén mọi chuyện trong nhà chu toàn. Sáng, mới 3 giờ là chị đã dậy, chuẩn bị hàng hóa để đi chợ. Trước khi đi, chị còn nấu sẵn thức ăn sáng cho cả nhà. Mọi người dậy chỉ việc hâm nóng là ăn ngay. Ngày nào chị về cũng đã 6 giờ chiều nhưng vẫn nấu ăn đầy đủ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Nhờ chị mà kinh tế trong nhà cũng ổn định, khá khẩm hơn. Bố mẹ tôi quý dâu, thương cháu lắm. Ông bà ở nhà trông cháu cho anh chị bươn chải bên ngoài kiếm tiền.
Tháng trước, mẹ tôi bị té ngã rồi liệt hẳn một nửa người. Chị dâu phải nghỉ bán hàng để đến bệnh viện trông nom chăm sóc mẹ chồng. Vợ chồng tôi cũng đi chăm mẹ nhưng vì bận việc, bận con nhỏ nên không thể túc trực nhiều bằng chị dâu được.
Hiện tại, mẹ tôi đã về nhà rồi và chị dâu vẫn đang phải nghỉ để chăm bà. Hôm kia, tôi đem mấy bộ quần áo mới về cho mẹ thì thấy chị đang đút cho mẹ ăn. Mẹ tôi bị liệt nhưng tinh thần tỉnh táo. Bà không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng nên lúc nào cũng cáu gắt, giận dữ. Vừa mới ăn được mấy muỗng cơm, bà đã không ăn nữa. Chị dâu khuyên can, dỗ dành còn bị mẹ hất đổ cả bát cơm vào người.
Nhưng chị dâu vẫn nhẹ nhàng thu dọn mọi thứ vương vãi dưới đất rồi đi tắm rửa chứ không trách mẹ chồng nửa lời. Thương chị dâu vất vả, tôi nói sẽ nghỉ việc để chăm sóc mẹ chứ chị không thể nghỉ bán hàng suốt được, sẽ mất khách.
Chị dâu vẫn lặng lẽ ngồi bóp chân tay cho mẹ chồng rồi nói một câu: "Chăm sóc mẹ là bổn phận của anh chị. Công việc của cô út đang ổn định thì nghỉ làm gì. Khi nào mẹ khỏe hơn, chị sẽ tính kế buôn bán lại sau, còn bây giờ, sức khỏe của mẹ vẫn là quan trọng nhất".
Mẹ tôi đang nằm thiêm thiếp nhưng nước mắt ứa ra. Tôi biết, mẹ thương con dâu lắm nên không muốn trở thành gánh nặng của chị. Tôi cũng thương chị dâu, thấy chị vất vả, khổ sở như thế, tôi không đành lòng. Tôi phải làm sao để giúp đỡ chị đây?
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn