Khi biết mình có thai, tôi rất vui vì tôi khao khát được làm mẹ. Tôi bắt đầu chào đón đứa con của mình bằng cách cọ rửa tường, lau chùi tủ quần áo và tạo ra một căn phòng hoàn hảo. Tôi sơn tường trong căn phòng mới của con bằng màu xanh da trời và những đám mây trắng mịn. Trần nhà là bầu trời đêm với những ngôi sao vàng rực rỡ. Tôi thích cảm giác trở thành mẹ của một bé gái. Tôi tin mình sẽ là một người mẹ hoàn hảo vì tôi đã yêu mẹ của mình rất nhiều. Tôi đã hứa với con rằng khi con ra đời, tôi sẽ trao cho con tất cả tình yêu trên đời và rất nhiều nụ hôn.
Con chào đời sớm hơn dự kiến khoảng một tháng nhưng con vẫn là một em bé hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi chưa từng được trải nghiệm cảm giác nào hạnh phúc và tuyệt vời hơn thế. Nhưng ngay sau đó, tôi chợt lo lắng mình sẽ không thể bảo vệ con một cách trọn vẹn. Hai tháng đầu, ai cũng bảo tôi sinh con và nuôi con quá dễ dàng. Con là một đứa trẻ ngoan. Lúc ấy, tôi cũng nghĩ mình là người mẹ may mắn nhất hành tinh.
Con là cả thế giới của tôi. Lần đầu tiên tôi tắm cho con, tôi đã khóc vì thấy con quá xinh xắn và hoàn hảo. Nhưng khoảng thời gian đen tối bắt đầu. Cứ khoảng sáu giờ tối là con khóc. Tôi cố gắng dỗ con trong nhiều giờ nhưng con không ngừng khóc. Sau vài ngày, tôi đưa con đến bác sĩ vì tôi chắc chắn có điều gì đó không ổn. Họ xoa dịu nỗi sợ hãi của tôi và nói với tôi rằng con có thể bị nhiễm virus và sẽ khỏe lại trong vài ngày tới.
Tôi đưa con về nhà, cố gắng giúp con vượt qua điều này. Nhưng sau một tuần con vẫn la hét hàng đêm. Đôi khi con khóc, mệt quá rồi tự ngủ trong vòng tay tôi nhưng chỉ sau một giờ, con lại thức và tiếp tục khóc. Nhiều tuần trôi qua, tình hình không có gì tiến triển, tôi đến gặp bác sĩ vài ngày một lần. Tôi cũng nhận được lời khuyên từ bạn bè và người thân. Họ bảo tôi nên tắm cho con nhiều hơn để xoa dịu con. Bác sĩ khuyên tôi kê nệm cũi hoặc để con ngủ trên ghế ô tô. Tôi đưa con đi dạo gần như mỗi đêm và tôi thường hát cho con nghe khi đang lái xe. Tôi cố gắng tìm mọi cách để xoa dịu con nhưng chẳng có tác dụng.
Tiếng khóc của con trở thành nỗi ám ảnh khi tôi bắt đầu đi làm trở lại. Tôi trở nên quẫn trí và yếu đuối. Mẹ tôi đã đến chăm sóc cháu trong khi tôi làm việc nhưng tôi vẫn lo lắng về việc không ở bên con. Tôi gọi về nhà 2 hoặc 3 lần một ngày. Tôi khóc với mẹ và nói với mẹ rằng tôi không biết phải làm gì. Mẹ cũng không biết phải nói gì với tôi.
Tôi bảo: "Mẹ ơi, hình như con bé rất ghét con". Mẹ tôi gắt lên: "Con bị điên hay sao mà nghĩ như vậy?". Tôi không thể thay đổi suy nghĩ mình đã thất bại trong vai trò làm mẹ. Tôi muốn ôm con và yêu thương con nhưng tôi nghĩ sự hiện diện của mình chỉ khiến con trở nên tồi tệ hơn.
Một buổi tối sau nhiều tháng khóc lóc, tôi bực bội vì cảm thấy mình không thể thay đổi tình hình. Tôi biết mình đã mất kiểm soát. Tôi đặt con xuống cũi, mang máy hút bụi vào phòng và để nó chạy bên cạnh cũi, hy vọng âm thanh sẽ làm con ngừng khóc. Nhưng điều đó cũng không có tác dụng. Trước khi tôi có thể ngăn mình lại, tôi đã xông vào phòng và chạy đến bên cũi. Tôi hét lên bằng tất cả sức lực mình đang có.
Sau đó, tôi nhìn xuống đứa con bé bỏng của mình và cảm giác tội lỗi ập đến. Tôi ôm con vào lòng, òa khóc: "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con". Tôi cảm thấy rất kinh khủng về điều đó. Tôi đã cố gắng chia sẻ với mẹ tôi những sự việc xảy ra trong ngày nhưng không thể diễn tả hết vì xấu hổ. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đã quá khắc nghiệt với đứa con bé bỏng của mình.
Tôi đưa con trở lại phòng khám của bác sĩ vào ngày hôm sau. Tôi van nài họ tìm ra điều gì đang xảy ra với con. Bác sĩ đưa con gái tôi vào và giao cho y tá. Sau đó ông ấy kéo tôi ra ngoài, nói với tôi rằng hành động của tôi đang khiến tình trạng của con tồi tệ hơn... Đó chỉ đơn giản là một trường hợp đau bụng. Ngày hôm sau, ngay sau khi đến nơi làm việc, sếp đã kéo tôi sang phòng riêng. Cô ấy bảo dường như tôi đang lao vào công việc hàng ngày, thần sắc của tôi rất kém... Cô ấy nhắc nhở tôi nên cân bằng lại cuộc sống. Cuối cùng, tôi phải nghỉ việc trong hai tháng rưỡi tiếp theo để cố gắng chữa lành và kết nối với chính mình.
Con gái tôi hiện đã 3 tuổi rưỡi. Con rất vui vẻ và khỏe mạnh. Khi mang thai đứa con thứ hai, nỗi sợ hãi và lo lắng trước đây dần trở lại trong suy nghĩ của tôi. Nhưng rất may, những đêm kinh hoàng đó không bao giờ đến nữa. Con là một cậu bé vui vẻ và khỏe mạnh. Tôi nghĩ bất kể nỗi sợ hãi nào từng trải qua cũng đã nhanh chóng biến mất trong niềm vui vì giờ đây tôi có hai đứa con để yêu thương và chúng tôi dành trọn từng đêm bình yên bên nhau.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn