Ra ở riêng, vợ vẫn ấm ức với bố mẹ chồng

12:00 | 11/08/2020;
“Anh nhắn với ông bà lần sau không phải đến thăm cháu nữa làm gì cho mệt” - cô ấy còn buông thêm 1 câu khiến tôi có phần hổ thẹn.

Vợ chồng tôi vừa ra ở riêng hồi đầu năm, sau 3 năm sống chung với bố mẹ tôi. Cuối tuần vừa rồi, bố mẹ tôi nhớ cháu quá, hai ông bà bèn chở nhau sang nhà tôi thăm cháu (con gái tôi năm nay được hơn 2 tuổi). 

Lúc ở nhà ông bà đã gọi điện trước, tôi có việc đi tỉnh nên dặn vợ ở nhà đón tiếp ông bà, tối tôi sẽ về. Nhưng vợ tôi lại đưa con ra ngoài chơi. Bố mẹ tôi gọi điện thì cô ấy cứ ậm ờ nói sẽ về ngay, để rồi cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. 

Quanh chỗ nhà tôi ở không có nhiều hàng quán, muốn có chỗ ngồi nghỉ phải đi khá xa nên bố mẹ tôi ngại di chuyển. Cũng bởi con dâu nói chỉ lát nữa là sẽ về ngay nên ông bà cứ cố đợi.

Tối về nhà, tôi phẫn nộ giáng cho vợ 1 cái tát. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi thì sức khỏe yếu, bình thường bà chỉ phơi nắng một chút đã khó chịu, chóng mặt. Hôm đó đợi con dâu lâu quá khiến bà không chịu nổi, lăn ra ngất xỉu phải đưa đi bệnh viện. Cũng may sức khỏe bà không bị ảnh hưởng gì lớn. Nhưng con dâu để bố mẹ chồng đợi đến ngất ra cửa, chuyện ấy mà đồn ra ngoài thì vợ chồng tôi sẽ mang tiếng bất hiếu.

Tôi đi tỉnh từ sáng, nghe bố gọi điện kể lại mọi chuyện mà giận vợ vô cùng. Rõ ràng vợ tôi cố ý, biết thừa bố mẹ chồng đến chơi còn cố tình ra ngoài và trì hoãn không chịu về ngay, mặc bố mẹ chồng chờ giữa trời nắng nóng gay gắt như thế.

Tối về nhà, tôi phẫn nộ giáng cho vợ 1 cái tát. Tôi biết vợ không mấy ưa bố mẹ chồng nhưng chẳng nghĩ cô ấy lại quá quắt đến mức này. 

Tôi hỏi vợ tại sao lại làm như thế, bố mẹ tôi nhớ cháu quá nên đến thăm. Tấm lòng của ông bà mà cô ấy đối xử như thế ư? Ai ngờ cô ấy cười khẩy nói: “Anh quên trước đây ông bà ghét con bé thế nào à? Bây giờ lại quý hóa đến thăm, ai cần chứ?”.

Nghe vợ nói xong, tôi im bặt không dám trách móc cô ấy nữa. Bởi thực sự bố mẹ tôi đã làm nhiều điều có lỗi với cô ấy và con gái chúng tôi. 

Vốn ban đầu ông bà không đồng ý cho tôi lấy cô ấy vì chê điều kiện gia đình vợ không tương xứng với nhà tôi. Khi biết vợ tôi mang thai, thậm chí mẹ tôi còn tới tận nơi bắt cô ấy bỏ cái thai đi. Đợt đó mọi chuyện khá ầm ĩ và căng thẳng. Cuối cùng, tôi kiên quyết cưới cô ấy nên bố mẹ tôi mới đành phải đồng ý. 

Sau đám cưới, biết vợ tôi mang thai con gái, bố mẹ tôi lại càng khó chịu và tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt với cô ấy. Chẳng ai quan tâm, hỏi han hay mua gì cho vợ tôi bồi bổ. Cô ấy nghén mệt, mẹ tôi cũng không đỡ đần vợ tôi việc nhà, bắt cô ấy phải làm hết mọi thứ. 

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi con gái tôi ra đời. Con bé càng lớn càng mũm mĩm, đáng yêu và rất giống tôi. Bố mẹ tôi yêu thương và cưng chiều con bé vô cùng. 

Tôi cứ nghĩ vợ không để bụng chuyện cũ, hóa ra cô ấy chưa khi nào quên. (Ảnh minh họa)

Lúc vợ chồng tôi ra ở riêng, ông bà còn trách móc mãi, vì sợ sau này ít được gặp cháu. Tôi cũng không muốn ở riêng nhưng vợ nằng nặc đòi ra ngoài ở, còn bảo không ở riêng thì ly hôn. Tôi nghĩ bố mẹ vẫn còn khá khỏe mạnh, thôi thì cứ ở riêng dăm, bảy năm rồi lại về ở chung với ông bà để chăm sóc 2 người cũng được. 

“Anh nhắn với ông bà lần sau không phải đến thăm cháu nữa làm gì cho mệt” - cô ấy còn buông thêm 1 câu khiến tôi có phần hổ thẹn, không biết phải đáp lại ra sao.

Tôi cứ nghĩ vợ không để bụng chuyện cũ, hóa ra cô ấy chưa khi nào quên. Thảo nào từ lúc ra ở riêng, vợ không bao giờ đưa con về bên nhà bố mẹ tôi chơi, ông bà nhớ cháu thì tự qua thăm. Thậm chí mỗi khi ông bà gọi video đến muốn gặp cháu vợ cũng kiếm cớ từ chối.

Chuyện qua lâu rồi nhưng vợ vẫn găm trong lòng nỗi ấm ức cũ. Tôi phải khuyên bảo vợ thế nào đây hả mọi người? Biết rằng bố mẹ tôi từng cư xử sai nhưng vợ làm như vậy có phải cũng quá đáng lắm không?

Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn