Ngày bé, mỗi lần bị bọn trẻ trong xóm mỉa mai là “đồ không có bố”, tôi lại nức nở chạy về gục đầu vào vai mẹ. Mẹ ôm tôi vào lòng, nước mắt mẹ mặn chát rơi xuống khuôn mặt non nớt của tôi...
Lớn lên một chút, tôi mới biết mình mang họ mẹ. Trong giấy khai sinh của tôi, phần họ tên cha được để trống. Mẹ luôn lảng tránh khi tôi thắc mắc tại sao mình không có cha như các bạn.
Nhưng mỗi lần tôi bần thần nhìn theo những đứa trẻ được cha âu yếm vỗ về, được vui đùa trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn me, khóe mắt mẹ lại rưng rưng. Dần dà, tôi đủ nhạy cảm để không “làm khó” mẹ bằng những câu hỏi về nguồn gốc nữa.
Nhưng mỗi lần tôi bần thần nhìn theo những đứa trẻ được cha âu yếm vỗ về, được vui đùa trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn me, khóe mắt mẹ lại rưng rưng. Dần dà, tôi đủ nhạy cảm để không “làm khó” mẹ bằng những câu hỏi về nguồn gốc nữa.
Buổi tối trước ngày tôi nhập trường đại học, cả hai mẹ con đều thao thức. Sau khi dặn dò đủ thứ, mẹ bảo đã đến lúc mẹ cần giải đáp những vấn đề bấy lâu luôn là ẩn số với tôi bởi con gái đã đủ chín chắn, trưởng thành, có thể đối diện với thực tế.
Ngày mẹ nhận ra đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ cũng là ngày tột cùng đau khổ phát hiện ra chồng sắp cưới phản bội. Dù người đàn ông ấy nài nỉ, thanh minh đó chỉ là khoảnh khắc say xỉn, không làm chủ được dục vọng, mẹ vẫn quyết không tha thứ. Vẻ day dứt, hối hận của người đàn ông đó khi đón nhận lời từ hôn giúp mẹ hả hê trong niềm kiêu hãnh vẫn sống tốt dẫu chẳng có tình yêu.
Bị gia đình từ mặt, một thân một mình mẹ vào viện “vượt cạn”, khăng khăng đoạn tuyệt, không cho người đó nhận con và đứng tên cha trong giấy khai sinh. Mẹ còn thể hiện sự khinh bỉ, căm hận khi không thèm động đũa vào đồ ăn ông ta mang tới, không cho con dùng bất cứ thứ gì ông ta mua.
Tôi chưa đầy tháng, mẹ lẳng lặng ôm tôi rời đến vùng đất khác. Sau nhiều ngày tháng lặn lội đi tìm, có lần người đàn ông kia đã gặp được mẹ. Ông ấy không mong được mẹ mở lòng tha thứ nhưng khẩn khoản xin được có trách nhiệm với giọt máu của mình. Mẹ đã xua đuổi bằng những lời cay nghiệt nhất, sau khi tuyên bố tôi chỉ là con của duy nhất của một mình mẹ.
Tôi chưa đầy tháng, mẹ lẳng lặng ôm tôi rời đến vùng đất khác. Sau nhiều ngày tháng lặn lội đi tìm, có lần người đàn ông kia đã gặp được mẹ. Ông ấy không mong được mẹ mở lòng tha thứ nhưng khẩn khoản xin được có trách nhiệm với giọt máu của mình. Mẹ đã xua đuổi bằng những lời cay nghiệt nhất, sau khi tuyên bố tôi chỉ là con của duy nhất của một mình mẹ.
Bao năm qua, mẹ luôn nỗ lực làm việc để lo cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Sợ tôi khổ, mẹ không dám đi bước nữa dù rất nhiều người ngỏ ý được gắn bó dài lâu. Mẹ bảo, mẹ sẽ bù đắp những thiếu hụt tình cảm cho tôi bằng trọn vẹn yêu thương từ thẳm sâu trái tim mẹ.
Tôi không gặng hỏi cha mình là ai, ở đâu vì sợ chạm vào nỗi đau cùng những ẩn ức trong tâm trí mẹ. Tôi đã đủ vững vàng để thấy rằng, dù không cha, tôi vẫn có thể khôn lớn trưởng thành. Tình yêu bao la của mẹ đủ sức nâng bước tôi đi trên chặng đường sắp tới.
Xin được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học, như bao cặp đôi khác, tôi và người yêu tính đến chuyện xa hơn. Gia đình anh thuộc hàng danh giá. Tuy không phản đối nhưng họ có vẻ không thoải mái khi dư luận bàn tán, suy diễn đủ kiểu quanh chuyện tôi mang họ mẹ. Mấy lần bố anh hỏi chuyện gia đình khiến tôi bối rối...
Một buổi tối, mẹ gọi tôi vào phòng riêng. Mẹ bảo đã hoàn tất các thủ tục cho tôi nhận cha và đổi họ. Tôi giật mình thảng thốt: “Mẹ không cần làm vậy đâu. Nếu chỉ vì chuyện đó mà nhà trai gây khó dễ, tạo áp lực cho mẹ thì con cũng chẳng tha thiết mối nhân duyên này”.
Mẹ điềm đạm nhìn tôi và giải thích rằng mẹ làm vậy không vì mục đích chiều lòng gia đình thông gia hay xoa dịu dư luận, mà vì tâm nguyện đau đáu của cha tôi. Ông ấy đã dằn vặt khổ sở, đã tự trừng trị mình bằng cuộc sống đơn độc mấy chục năm qua rồi.
Vả lại, ông ấy bây giờ đau ốm luôn, mẹ cũng lớn tuổi rồi, sống được bao nhiêu nữa đâu mà oán trách, làm khổ nhau thêm. Mẹ muốn tôi nhận cha và tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ gia đình trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân để biết nâng niu, trân trọng tổ ấm gia đình.
Mẹ còn bảo giá như ngày ấy mẹ đủ bao dung, rộng lượng để dẹp bỏ được những tự ái và kiêu hãnh cá nhân thì những thiệt thòi, tổn thương đã chẳng đeo bám tôi từ lúc chào đời đến tận bây giờ.
Mẹ điềm đạm nhìn tôi và giải thích rằng mẹ làm vậy không vì mục đích chiều lòng gia đình thông gia hay xoa dịu dư luận, mà vì tâm nguyện đau đáu của cha tôi. Ông ấy đã dằn vặt khổ sở, đã tự trừng trị mình bằng cuộc sống đơn độc mấy chục năm qua rồi.
Vả lại, ông ấy bây giờ đau ốm luôn, mẹ cũng lớn tuổi rồi, sống được bao nhiêu nữa đâu mà oán trách, làm khổ nhau thêm. Mẹ muốn tôi nhận cha và tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ gia đình trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân để biết nâng niu, trân trọng tổ ấm gia đình.
Mẹ còn bảo giá như ngày ấy mẹ đủ bao dung, rộng lượng để dẹp bỏ được những tự ái và kiêu hãnh cá nhân thì những thiệt thòi, tổn thương đã chẳng đeo bám tôi từ lúc chào đời đến tận bây giờ.
Bữa cơm đầu tiên, cha tôi rưng rưng lệ. Niềm xúc động xen lẫn hạnh phúc cũng hiện hữu trong mắt mẹ. Có lẽ, gánh nặng bấy lâu trong lòng đã được trút bỏ kể từ giây phút mẹ chủ động liên lạc với cha để nối lại tình cảm.
Có lẽ, khi đã ở cái dốc bên kia của cuộc đời, lòng người trở nên vị tha hơn. Tôi lâng lâng nghĩ đến giây phút được bố mẹ dắt tay vào hôn trường tràn ngập hoa và tiếng vỗ tay chúc mừng.
Có lẽ, khi đã ở cái dốc bên kia của cuộc đời, lòng người trở nên vị tha hơn. Tôi lâng lâng nghĩ đến giây phút được bố mẹ dắt tay vào hôn trường tràn ngập hoa và tiếng vỗ tay chúc mừng.