Mỗi năm, cứ đến dịp sát Tết tôi lại có những lúc miên man nhớ lại tuổi thơ của mình. Thật ra vui thì không ít, trẻ con mà, đứa nào không thích Tết cơ chứ. Thế nhưng, điều khiến tôi nhớ đến nhiều hơn lại không phải là những kỉ niệm vui vẻ đó.
Mẹ tôi sinh ra và lớn lên ở Thủ đô, sau này khi đi làm, do đặc thù của công việc nên mẹ phải phải làm việc ở Thái Nguyên. Mẹ và bố quen nhau cũng ở đấy, ban đầu mẹ không muốn đón nhận tình cảm của bố cũng là vì ngại phải lấy chồng xa. Mẹ tôi lúc nào cũng canh cánh trong lòng chuyện không thể đi làm gần nhà để được chăm sóc ông bà ngoại.
Thế rồi cái duyên cái số cũng khó mà tránh được, bố mẹ tôi nên vợ thành chồng và mẹ tôi cũng làm dâu ở Thái Nguyên.
Lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi được bố mẹ đưa xuống Hà Nội thăm ông bà ngoại. Đầu óc của một đứa trẻ đơn thuần lắm, nó sẽ dàng nhận ra người nào đó có yêu quý mình hay không. Cũng bởi lẽ đó, dù không được gặp ông bà ngoại nhiều nhưng tôi vẫn bám ông bà vô cùng.
Lớn hơn một chút, tôi thường xin ba mẹ về nhà ông bà ngoại chơi. Bất kể dịp nghỉ lễ Tết nào, chuyến du lịch mà tôi luôn lựa chọn đó chính là về Hà Nội chơi với ông bà ngoại.
Đương nhiên, không phải bất kỳ lúc nào cứ hễ tôi đòi là bố mẹ có thể chở tôi đi gần 100km để thăm ông bà ngoại nhưng thường thì tôi luôn nằng nặc xin về mỗi dịp nghỉ hè để được ở chơi với ông bà lâu nhất.
Ông bà nội của tôi ở Bắc Giang, nhưng không biết vì sao tôi rất khó gần gũi với ông bà. Ấn tượng của tôi mỗi lần về nhà nội chỉ xoay quanh mâm cơm, cỗ bàn. Bởi lẽ mỗi lần mẹ tôi về nhà nội thì gần như chỉ loay hoay từ trên nhà vào đến bếp mà thôi. Dù lúc ấy tôi mới lên 5 lên 3 nhưng cũng lờ mờ hiểu được rằng, mỗi lần về nhà nội mẹ tôi sẽ phải làm rất nhiều việc.
Khi đã hiểu chuyện một chút, tôi bắt đầu tự giác vào giúp đỡ mẹ, con gái mà, những chuyện nhỏ bé như thế chúng tinh ý, nhạy cảm lắm. Đương nhiên, tôi bắt đầu có những sự so sánh, tôi nhận ra mỗi lần về nhà nội mẹ tôi sẽ ít cười hơn.
Bà nội tôi rất khó gần và bà gần như chẳng bao giờ nói chuyện với tôi. Thế nhưng bà yêu cầu bất kể thế nào thì Tết cả gia đình tôi vẫn phải về ăn Tết nhà nội cho đến khi hết thời gian nghỉ lễ thì thôi. Thường thì phải đến gần rằm tháng Giêng gia đình tôi mới được về nhà ngoại chúc Tết. Lúc ấy thì có còn Tết nữa đâu…
Đã có năm, tôi xin bố mẹ cho được về ăn Tết với ông bà ngoại, thế nhưng mẹ tôi chỉ im lặng còn bố thì cố gắng giải thích với nhiều lý do để tôi chấp nhận việc về nhà ngoại ăn Tết là bất khả thi.
Càng lớn tôi càng khó gần gũi với nhà nội, có lẽ ngay từ nhỏ đã không thể tiếp cận được người lớn nên càng về sau này khoảng cách càng kéo dài ra. Ngược lại, gần như ngày nào bà ngoại cũng gọi điện hỏi thăm mẹ con tôi, thỉnh thoảng bà gửi rất nhiều đồ ăn bà nấu cho cả nhà, ai cũng có phần. Thậm chí bà còn học cách sử dụng điện thoại để có thể nhắn tin với con cháu.
Ước mơ suốt tuổi thơ của tôi có lẽ là một lần được về nhà ngoại ăn Tết. Thế nhưng phải đến năm tôi 17 tuổi điều đó mới thành sự thật. Kể từ năm 17 tuổi, bố tôi là người quyết định mỗi năm sẽ ăn Tết ở một nhà. Dù bà nội tôi ban đầu kiên quyết không đồng ý nhưng bố tôi bằng cách nào đó đã xử lý êm đẹp tất cả.
Tôi nghĩ rằng chắc cũng không ít những đứa trẻ như tôi ngày đó, chưa đủ hiểu được chuyện của người lớn nên lại càng không cam lòng khi chẳng bao giờ được đón Tết với ông bà ngoại. Mãi cho đến sau này khi tôi đã lập gia đình, việc năm nay ăn Tết ở đâu đều do bọn trẻ quyết định. Thậm chí có năm đứa lớn đòi ở nhà ngoại, đứa bé đòi ở nhà nội, hai đứa nhỏ cãi nhau ầm nhà. Tôi và chồng chợt nghĩ, thôi thì Tết nhất cứ để cho bọn trẻ quyết thay người lớn vấn đề khó giải quyết nhất này.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn