Một năm nay, mẹ chồng đến sống cùng vợ chồng tôi để phụ giúp tôi đưa đón bé Susi đi học mẫu giáo. Vợ chồng tôi đều là công nhân, đang nợ hơn 500 triệu vì vay tiền xây nhà nên việc chi tiêu cũng dè sẻn tối đa. Chúng tôi còn thường xuyên nhận thêm hàng, chấp nhận tăng ca đến 9 giờ tối mới về để có thêm tiền trả nợ. Mẹ chồng biết thế nên chủ động bảo đến ở nhà tôi để giúp đỡ chúng tôi dọn dẹp nhà cửa và lo cho cháu nhỏ. Ngày nào đi làm về, thấy mâm cơm đã sẵn sàng, con gái được tắm rửa, ăn uống chu đáo mà tôi yên lòng. Thế nên tôi biết ơn mẹ chồng rất nhiều.
Cứ ngày 5 hàng tháng được nhận lương, tôi đều tính toán các khoản cần chi rồi đưa cho mẹ chồng 3 triệu để bà mua thức ăn. Còn những thứ lặt vặt khác như sữa tắm, bột giặt, gia vị... tôi sẽ mua một lần với số lượng lớn, khi nào hết mới mua tiếp. Vì mẹ chồng chưa bao giờ than thở về số tiền tôi đưa nên tôi cứ nghĩ mình đưa 3 triệu là đủ rồi.
Hôm qua, vì công ty hết hàng sớm nên tôi được về từ trưa. Lúc tôi về đến nhà là gần 12 giờ, mẹ chồng đang ăn cơm. Thấy tôi về, bà cũng bất ngờ lắm. Tôi nhìn bát cơm của mẹ chồng chỉ có cơm trắng với 2 miếng đậu phụ luộc, bát nước mắm mà sửng sốt.
Tôi hỏi sao mẹ không mua thức ăn mà ăn, ăn uống kiểu này lấy đâu chất dinh dưỡng? Mẹ nói bà lớn tuổi rồi, ăn uống qua loa cũng được; còn chúng tôi còn trẻ, đi làm nặng nên cần phải ăn ngon mới đủ sức khỏe.
Nghĩ đến những mâm cơm tối đủ món ăn ngon và được đổi bữa liên tục, rồi cơm cho cháu, đồ ăn sáng và hàng trăm thứ cần phải chi tiền; nghĩ đến bát cơm trưa của mẹ chồng, tim tôi đau quặn. Bấy lâu nay, tôi đã thờ ơ, vô tâm với mẹ quá. 3 triệu đồng làm sao đủ để lo ăn uống cho cả nhà 5 người suốt 1 tháng chứ? Chưa kể con tôi còn đòi ăn vặt hay uống sữa các kiểu? Mẹ chồng vì muốn các con được ăn ngon mà chấp nhận ăn uống qua loa như thế này.
Tối, tôi vào phòng mẹ chồng, đưa thêm cho bà 2 triệu nữa nhưng bà không cầm. Bà nói số tiền tôi đưa đã đủ chi tiêu rồi nên không cần lấy thêm. Tôi nhét tiền vào tay mẹ, nói mẹ phải ăn uống ngon, có sức khỏe thì tôi mới yên tâm. Thấy bà ăn bát cơm thiếu chất, tôi vừa xót xa vừa ân hận.
Mẹ chồng vỗ về, còn khuyên tôi cứ để tiền mà trả nợ dần cho người ta. Tôi áy náy vô cùng và cũng không biết làm sao để mẹ chồng lo ăn uống cho bản thân tốt hơn?
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn