“Nhất định phải đưa mẹ về quê ngay và luôn!”.
Đó không phải là ý muốn của tôi, mà là của chồng tôi. Sau 2 tháng nhịn nhục thì hôm nay anh không thể chịu nổi chính mẹ mình nữa. Tôi là con dâu mà cũng thấy ngại, chẳng hiểu sao mẹ chồng mình lại vô duyên đến thế.
Chuyện là vợ chồng tôi cưới nhau mới được 2 năm và vẫn chưa sinh em bé. Cả 2 đứa chưa đến 30 tuổi, sự nghiệp cũng bình thường, chúng tôi muốn tận hưởng cuộc sống tự do trước khi dấn thân vào con đường bỉm sữa.
Tuy nhiên mẹ chồng lại không ủng hộ tư tưởng đó. Bà liên tục giục con dâu đẻ sớm, mắng con trai là thằng ham chơi, thậm chí còn gọi cho bố mẹ ruột của tôi để than phiền chuyện con dâu không chịu có chửa. Mặc cho bao người thuyết phục rằng cứ để cho các con sống theo ý muốn, mẹ chồng tôi vẫn khăng khăng phải có cháu nối dõi tông đường.
Thấy gọi điện giục không ăn thua, cuối cùng mẹ chồng tôi nghĩ ra cách khiến ai cũng sợ. Đó là vào một ngày cuối tuần đẹp trời khi vợ chồng tôi đang ôm nhau ngủ nướng, đùng một cái mẹ xách túi quần áo từ quê lên và bảo sẽ ở chung đến khi nào tôi đẻ xong mới về!
Không thể đuổi mẹ đi nên chúng tôi đành dọn dẹp phòng kho cho bà ở tạm. Tình huống này vô cùng khó xử, chồng tôi nói chuyện riêng với mẹ mấy lần nhưng bà nhất quyết không đi đâu, trừ khi chúng tôi chịu đẻ con thì bà mới về.
Nói thật thì tôi chửa lúc nào cũng được vì điều kiện kinh tế đã ổn rồi. Nhà cửa xe cộ cũng không thiếu, ông bà ngoại thì ở ngay gần. Đẻ con xong kiểu gì cũng có người chăm giúp, không phải bận tâm lo lắng điều gì. Thế nhưng vấn đề chính ở đây là vợ chồng tôi chỉ muốn đẻ con khi thực sự sẵn sàng. Hiện tại chúng tôi vẫn muốn đi du lịch nhiều nơi, học hỏi nhiều thứ và chưa chuẩn bị để lên chức phụ huynh.
Cách duy nhất mà chúng tôi nghĩ ra là cố gắng thuyết phục mẹ chồng để bà ngừng gây áp lực. Cơ mà bà không chịu lắng nghe, tư tưởng thế hệ cũ khiến bà cho rằng phụ nữ lấy chồng bắt buộc phải sinh con. Bà nhắc khéo tôi rằng sau 30 đẻ con không tốt, rồi dọa sinh muộn thì con cái dễ dị tật, sức khỏe kém… Ngày nào cũng phải nghe bà nói đi nói lại khiến vợ chồng tôi mệt mỏi vô cùng.
Mà gây trầm cảm bằng lời nói chưa đủ, mẹ chồng tôi còn dùng cả hành động nữa. Ở đây có chị em nào rơi vào cảnh suốt ngày bị mẹ chồng tự tiện vào phòng ngủ, dù con cái có mặt bà cũng mặc kệ không? Tôi đang phải chịu đựng việc đó mỗi ngày và thực sự thấy rất căng thẳng.
Trước có mỗi 2 vợ chồng nên anh xã tôi cứ tắm xong mới ra ngoài chọn đồ để mặc. Nhà tắm nằm bên ngoài phòng ngủ, cách 1 lối đi ngắn chừng mét rưỡi. Mấy ngày đầu khi mẹ đến ở, chồng tôi toàn quên không mang đồ vào trong nhà tắm. Anh vẫn giữ thói quen quấn mỗi cái khăn rồi tung tăng ra ngoài. Tôi thì chẳng sao nhưng mẹ chồng thì la to như nhà có trộm, bà bắt con trai mặc quần áo tử tế mới được ra ngoài. Chồng tôi bảo toàn người thân nên mẹ kệ cho anh thoải mái. Song mẹ anh không đồng ý, bà ngồi cả tiếng mắng vợ chồng tôi là “sống bừa bãi”, không có nề nếp gia phong.
Đêm chúng tôi đang ngủ thì mẹ chồng bật cửa vào. Tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là bà thấy nóng nên hỏi chúng tôi có nóng không! Lần khác thì bà đói giữa đêm nên tìm đồ ăn, thấy gói nui nhưng không biết cách sử dụng, thản nhiên bật cửa phòng các con để hỏi hướng dẫn.
Tôi tâm sự với bạn bè thì đứa nào cũng ngạc nhiên không tin rằng trên đời lại có người hành xử kỳ quặc như mẹ chồng tôi. Chúng nó còn trêu “nhỡ đang làm chuyện ấy mà bị mẹ chồng bật cửa vào thì xử lý như nào?”. Tôi cũng chẳng biết làm như nào vì từ lúc mẹ lên ở thì đến việc thở mạnh vợ chồng tôi còn không dám chứ đừng nói là quấn quýt lấy nhau!
Nhiều hôm khác thì mẹ liên tục tự ý vào phòng lúc sáng sớm, kéo rèm mở cửa nắng sáng choang và bắt chúng tôi phải dậy theo. Chồng tôi đi làm lúc 9h còn tôi ở nhà bán đồ ăn online, chẳng khi nào chúng tôi dậy lúc 6 rưỡi sáng. Từ lúc mẹ chồng ở chung thì sinh hoạt xáo trộn lung tung cả. Hai đứa đều mệt nên bảo mẹ đừng gọi sớm nữa, bà giả vờ không nghe nên vợ chồng tôi đành phải khóa cửa phòng.
Nhưng khóa rồi lại càng không yên với mẹ! Bà mắng chúng tôi là con cái bất hiếu, dám cấm mẹ thế nọ thế kia. Thậm chí bà còn vô lý đến mức hỏi 2 đứa làm gì xấu xa mà phải khóa vào không cho mẹ biết. Tôi nản quá nên bảo chồng tự tìm cách mà giải quyết. Chứ mẹ anh mà cứ như vậy thì tôi không sống nổi nữa.
Chồng tôi tuy tôn trọng mẹ nhưng anh cũng đồng ý rằng bà đã làm nhiều việc không hợp lý. Vừa gây áp lực tinh thần cho các con và vừa gây ấn tượng xấu nữa. Trước đây tôi chưa từng ghét mẹ chồng nhưng bây giờ cứ mở mắt ra là tôi không muốn thấy bà chút nào.
Ngoài vấn đề hồn nhiên vô ý tứ thì mẹ chồng còn ép chúng tôi ăn rất nhiều. Đặc biệt là tôi, ngày nào cũng phải nếm mấy món lạ lùng với lý do “ăn để còn sinh cháu”. Bà bắt con trai ăn cả chục con hàu sống dù đó là món chồng tôi rất sợ, nấu cháo hàu liên tục cả tuần bắt tôi ăn đến nỗi ngửi mùi là tôi buồn nôn. Xong chẳng biết ai mách mà mẹ chồng gọi dưới quê gửi lên một lô thuốc nam, tôi phải trả mấy triệu cả tiền hàng lẫn tiền ship xe khách. Tối nào mẹ cũng bắt tôi uống một bát thuốc có mùi vị khó chịu vô cùng. Lợi ích mang bầu thì chưa thấy đâu nhưng tôi không còn tí ham muốn gần gũi chồng nữa. Trong đầu tôi chỉ ước được ngủ một giấc thoải mái và không bị ai đến làm phiền.
Đang lúc chúng tôi khổ sở chưa nghĩ ra cách nào để đối phó với mẹ chồng thì vô tình xảy ra chuyện. Sáng nay mẹ tôi sang thăm, bình thường nếu các con chưa dậy thì bà để đồ ăn trong bếp xong là về. Nhưng gặp trúng mẹ chồng tôi đang ngồi xem tivi, thế là mẹ tôi bị bà thông gia lôi vào phòng chứng kiến cảnh các con đang mặc đồ ngủ bị lật tung chăn lên và chỉ trỏ nói xấu: “Đấy bà xem chúng nó lười chảy thây chưa, mặt giời lên cao tít thế kia rồi vẫn chưa chịu dậy!”.
Mẹ tôi ngại quá phải quay ra phòng khách, còn chồng tôi thì tức đến nỗi chỉ biết vò đầu bứt tai. Anh cãi cọ hồi lâu với mẹ khiến tôi đứng giữa chẳng biết phải làm sao. Mẹ tôi cũng can ngăn và khuyên đôi bên nên bình tĩnh, nhưng chồng tôi đã vớ lấy điện thoại đặt một ghế xe khách cao cấp để đưa mẹ anh thẳng về quê.
Một giọt nước cũng đủ tràn ly. Tôi thực sự không có cách nào để bênh mẹ chồng. Chỉ mong về nhà bà sẽ suy nghĩ thông thoáng hơn…
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn