Chị Thanh Tâm kính mến!
Giữa lúc em đang thất vọng, buồn chán cho ước mơ bước chân vào giảng đường đại học bỏ dở vì thi lần đầu không đỗ thì em gặp anh ấy. Lần đầu tiên được một người đàn ông nói với mình những lời tình tứ, dịu dàng như thế, nhìn mình với ánh mắt cháy bỏng, nồng nàn như thế, trái tim em vô cùng bấn loạn. Rồi là hẹn hò đi uống cà phê, đi xem ca nhạc, rồi đi dã ngoại cả ngày trời.
Vào một ngày đi chơi cùng anh, em đã không cưỡng lại được sự đòi hỏi cuồng nhiệt của anh, không cưỡng lại được khao khát của chính bản thân mình, em đã thuộc về anh tất cả. Chị biết không, chỉ mới có một lần đó em đã mang thai. Ba mẹ em quá đau lòng, thất vọng về em nhưng đã mừng như chết đuối vớ được cọc khi anh ấy quyết định sẽ cưới em làm vợ. Và 18 tuổi em đã làm vợ, chuẩn bị làm mẹ, khép lại phía sau bao dự định, ước mơ tốt đẹp.
Từ đó đến nay mới 5 năm, em đã kịp sinh 2 đứa con 1 trai, 1 gái khỏe mạnh và xinh xắn. Bản thân em đã trở thành người nội trợ thực thụ trong gia đình, cả ngày chỉ loay hoay với việc chăm sóc 2 đứa con, làm việc nhà, đi chợ, nấu ăn... Chồng em là người rất chí thú gia đình, là người nghiêm túc, gần như không sa đà vào các thói hư tật xấu bên ngoài xã hội. Anh ấy hơn em 12 tuổi, có cửa hàng buôn bán nguyên vật liệu xây dựng khá đắt khách, thu nhập hàng tháng được chừng 15-20 triệu. Nhưng từ khi làm vợ anh, em chỉ biết nhận tiền đi chợ mua thức ăn hàng ngày từ anh, còn mọi chi tiêu khác trong gia đình, kể cả các nhu yếu phẩm anh đều tự đi siêu thị mua về chứ không giao cho em. Em có việc gì đi ra khỏi nhà anh đều hỏi rất cặn kẽ: đi đâu, làm gì, với ai, mấy giờ về. Và chỉ cần sai giờ hẹn chút là khi về anh càu nhàu, la hét, thậm chí xúc phạm em. Và chỉ cần em cãi lại vài câu là anh sẵn sàng dọa ly hôn, giữ 2 con lại nuôi và đuổi em ra khỏi nhà. Em chợt hiểu từ lâu nay em đã không được anh tôn trọng có lẽ chỉ vì em về làm vợ anh với 2 bàn tay trắng, không của cải, không nghề nghiệp. Và em nuôi ý định nhất thiết phải đi học lại, phải có nghề nghiệp đàng hoàng, có thu nhập ổn định thì mới làm chủ được cuộc đời mình.
Khi con thứ hai của em được gần 2 tuổi, em quyết định đi học trung cấp kế toán. Và chị biết không, chưa bao giờ em thấy chồng em phản ứng dữ dội như thế khi em nói là sẽ đi học. Anh ấy còn ra điều kiện một là yên phận làm vợ, làm mẹ, hai là ra khỏi nhà, muốn làm gì thì làm. Anh ấy còn viết sẵn lá đơn xin ly hôn, bảo em chỉ cần ký vào đấy nếu muốn làm theo ý mình. Vì anh ấy coi việc em đòi đi học chỉ là đi đú đởn với đàn ông mà thôi!
Rất có thể chồng em nói là làm, anh ấy sẽ đuổi em ra khỏi nhà, không tiền bạc, không tài sản và giữ 2 con lại nuôi. Không tài sản, không tiền bạc thì em không sợ. Kể cả việc anh không cho em nuôi con lúc này em cũng không sợ lắm, vì em tin các con em sống với bố lúc này sẽ được đầy đủ hơn, yên ổn hơn. Sau này, khi em đã ổn định công việc, cuộc sống rồi thì sẽ đưa con về nuôi. Miễn là em phải đạt được hoài bão, ước mơ của mình: được học hành và có nghề nghiệp ổn định, tự chủ được trong cuộc sống. Em muốn hỏi chị rằng em quyết định như vậy có đúng không? Và em nên bắt đầu từ đâu? - Ngọc Huyền (Đà Nẵng)
Ngọc Huyền thân mến!
Tất cả những gì em nghĩ, muốn làm đều đúng. Dù đó là hành trình rất khó khăn, thậm chí sẽ là sự hy sinh không hề nhỏ thì vẫn nên quyết tâm thực hiện.
Trước tiên, hãy cố gắng nói ra tất cả những gì đang chất chứa trong lòng em với chồng. Hãy khẳng định tình cảm của mình, sự toàn tâm toàn ý cho gia đình và việc chồng em đã chăm sóc gia đình rất tốt. Quyết tâm học hành và làm việc, muốn làm người vợ, người mẹ mạnh mẽ, muốn sống cuộc sống có niềm vui, có ý nghĩa.
Em có thể nghĩ đến giải pháp học kế toán và ra cửa hàng cùng làm việc với chồng. Chỉ khi mọi nỗ lực, cố gắng của em thiên về hàn gắn, vun đắp gia đình đều không có hiệu quả mà em lại không thể cam chịu mãi cuộc sống như vậy thì mới đành chấp nhận cách giải quyết "đầy thương đau" như chồng em ra điều kiện.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn