Anh trai tôi là một người hiền lành, anh hiền như cục đất và nhiều khi chịu thiệt thòi vì cái tính cách này của mình.
Cũng bởi vì vừa lành vừa nhát nên gần 30 tuổi rồi vẫn chẳng yêu đương gì với ai. Bố mẹ tôi thì sốt ruột nên cứ nhắc anh mãi nhưng mỗi lần như vậy anh chỉ cười trừ mà thôi.
Sau này qua sự giới thiệu của bạn bè, anh đã quen một cô gái đang học đại học năm thứ 3, tức là kém cả tuổi của tôi. Cô ấy có thành tích học tập rất tốt tại trường, ngoại hình khá ưa nhìn. Lần đầu về ra mắt, cả nhà tôi không ai nói với ai nhưng đều ưng bụng lắm!
Năm đầu yêu nhau, bố mẹ tôi có nhắc nhở anh phải tạo điều kiện để người yêu hoàn thành việc học. Dù có yêu đương thế nào cũng không được để ảnh hưởng đến thành tích học tập. Và đúng là với sự quan tâm, hỗ trợ cả về mặt tình cảm lẫn vật chất của anh, cô ấy đã đỗ tốt nghiệp loại giỏi.
Tôi vẫn nhớ là khi biết chuyện người yêu của anh đã hoàn thành xuất sắc việc học tập tại trường đại học thì bố mẹ tôi ngay lập tức tổ chức ăn uống linh đình để chúc mừng cô ấy. Hai người càng yêu nhau lâu thì bố mẹ tôi càng coi cô ấy như người thân trong gia đình.
Sau khi tốt nghiệp 1 năm, người yêu của anh tôi vẫn chưa tìm được công việc ổn định. Anh tôi tạm thời không tiếp tục theo học thạc sĩ để tập trung đi làm. Suốt khoảng thời gian qua, anh gần như phải lo rất nhiều cho người yêu về mặt kinh tế. Đấy chính là điểm đặc biệt của đàn ông trong gia đình tôi, họ luôn cố gắng hết sức để có thể lo được cho người phụ nữ của mình.
Tôi cũng không hề có ý kiến gì với việc anh lo lắng mà nói thẳng ra là chu cấp kinh tế cho người yêu. Tôi luôn tôn trọng quyết định của các thành viên trong gia đình mình. Thế nhưng đôi khi người trong cuộc không thể đủ tỉnh táo để nhận ra một vài vấn đề trong chính mối quan hệ của mình.
Năm đầu tiên cô ấy không đi làm thì với lý do muốn nghỉ ngơi một năm trước khi bắt đầu cuộc sống mới. Đến năm thứ hai thì lại là do không tìm được việc. Chuyện không tìm được việc này kéo dài đến năm thứ ba, do cô ấy học cùng ngành với tôi nên tôi đã chủ động nói chuyện muốn xin việc cho cô ấy vào một cơ quan khác mà tôi biết, họ đang ứng tuyển vị trí phù hợp với cô ấy. Thế nhưng cô ấy lần nữa mãi không nộp hồ sơ và cuối cùng là lờ đi chuyện xin việc ấy.
Vậy là 3 năm trời cô ấy không đi làm, không kiếm ra tiền và đương nhiên mọi chi phí sinh hoạt của cô ấy đều là do anh trai tôi chi trả.
Đến năm thứ 4, khi cô ấy sang nhà tôi chơi, ông nội tôi có hỏi cô ấy đang làm gì và nhận về câu trả lời là một cơ quan khá lớn. Lúc ấy tôi khá giật mình bởi lẽ, là người trong nghề, tôi biết rõ việc xin được vào nơi đấy là chuyện không hề đơn giản. Tôi quay sang nhìn anh trai mình thì thấy anh còn ngơ ngác hơn cả tôi. Như vậy chứng tỏ chính anh cũng không hề hay biết gì về chuyện này.
Hóa ra chuyện xin được vào cơ quan làm việc lớn ấy là chuyện hoàn toàn không có thật. Cô ấy có một người chị chơi cùng đang công tác tại đó. Khi ông hỏi thì tiện mồm trả lời cho có vì không muốn mang tiếng không có công ăn việc làm.
Bước sang năm thứ 5, mọi chuyện vẫn không hề có bất kỳ tiến triển gì. Nếu như trước đây, bố mẹ tôi rất mong hai người sớm kết hôn thì giờ họ lại khá dè chừng. Thử nghĩ mà xem, ở vị trí là phụ huynh, ai chẳng muốn con cái mình có một tương lai tốt nhất. Nếu nhìn thấy trước con mình sẽ vất vả thế nào thì việc họ lăn tăn lo lắng là đương nhiên rồi.
Biết anh là người hiền lành và hướng nội, rất khó để mở lòng mình ra với ai nhưng lại có rất nhiều tâm sự, tôi đã rủ anh đi nhậu một bữa. Tôi chỉ mong rằng anh có thể thoải mái nói ra những điều phiền muộn trong lòng.
Thì ra không phải anh không nói chuyện nghiêm túc với người yêu mình về việc đi làm vì đã 5 năm kể từ ngày hai người đến với nhau nhưng cô ấy vẫn không có thay đổi nào. Thế nhưng cứ mỗi lần nói chuyện là cả hai lại cãi vã. Vì còn yêu nên anh lại thôi không động chạm đến chuyện này nữa.
Lý do cô ấy không muốn đi làm mới là điều khiến tôi không thể chấp nhận được. Thôi thì đành rằng cô ấy đã cố gắng tìm việc nhưng chưa có nơi nào phù hợp, hoặc sức khỏe hiện không đảm bảo thì tôi còn thông cảm cho được. Đằng này chỉ đơn giản là cô ấy không muốn đi làm mà thôi.
Có lẽ một phần là vì có anh tôi vẫn đang bảo bọc cho nên cô ấy không thật sự phải lo lắng gì về chuyện cơm áo gạo tiền. Vậy nên dần dần nó trở thành tính “chây ỳ”.
Tôi biết vốn dĩ bố mẹ đã không thoải mái với việc cô con dâu tương lai 5 năm trời không có công ăn việc làm đàng hoàng nhưng lại luôn nghĩ rằng có thể người ta có lý do chính đáng riêng. Liệu rằng khi biết chỉ vì “lười” mà cô ấy nhất quyết không kiếm việc làm, ngày ngày chỉ nằm nhà đợi con trai mình mang tiền về nuôi. Dù chưa phải vợ chồng hợp pháp với nhau thì bố mẹ tôi sẽ phản đối gay gắt đến cỡ nào đây.
Tôi yên lặng nhìn anh mình, chẳng biết nên đưa ra lời khuyên ra sao khi anh đang ở cái thế mà bỏ thì thương, vương thì tội như thế này…
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn