Don lái xe đưa tôi đi làm. Đến gần đèn vàng, thay vì chạy nhanh lên, theo cách mọi người vẫn cố làm, thì anh dừng lại. Tôi thở dài, tiếng thở dài của những cặp vợ chồng đã chung sống với nhau lâu năm. "Tôi biết anh đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nhưng tôi sẽ không tranh cãi với anh làm gì!" – Nó có nghĩa là vậy đấy bạn ạ. Đèn chuyển sang xanh, anh chạy tiếp nhưng vẫn chậm hơn tôi lái rất nhiều. Tôi lại thở dài! Đến khi tìm chỗ đậu xe, tôi chỉ vào chỗ trống đầu tiên xuất hiện, nhưng anh lái tiếp và đến chỗ trống gần điểm đến của chúng tôi hơn. Tôi thở dài một lần nữa!
Đến chỗ làm, tôi nghĩ về những tiếng thở dài đó và hàng ngàn những tiếng thở dài khác của tôi trong suốt 10 năm chúng tôi chung sống. Chẳng có gì thú vị khi cứ phải khó chịu với người mình yêu! Vậy thì sao điều đó lại xảy ra thường xuyên với tôi?
Thì ra bên trong tôi có một con người tên là Biết-tất-cả. Hầu hết thời gian Biết-tất-cả dùng để phán xét những người thân thuộc với tôi. Và không chỉ chú ý đến những việc đáng để xem xét, như những gì thuộc về đạo lý, những nguyên tắc ứng xử trong xã hội; mà nó còn xem xét cả những việc cỏn con, như việc Don không chạy xe nhanh lên khi gặp đèn vàng? Trong thâm tâm, tôi vẫn cho rằng đó là lúc nên chạy luôn cho kịp! Trong khi đó, phần dịu hiền trong tôi lại muốn biện hộ cho hành động đó, nó nói: "Làm ơn cho anh ấy nghỉ ngơi một lúc". Nhưng lúc Don dừng lại ở đèn vàng là lúc Biết-tất-cả đang chi phối tôi rất lớn và Biết-tất-cả là một quý cô thiếu kiên nhẫn, thích mọi việc phải được thực hiện theo ý của cô, theo thứ tự sắp xếp của cô, nếu không cô sẽ bực mình.
Tôi nghĩ quý cô Biết-tất-cả có rất nhiều đồng minh. Đa phần sự không khoan nhượng và những cơn giận dữ của chúng ta đều xuất phát từ việc chúng ta bướng bỉnh tin rằng, chỉ có một cách làm của ta là đúng, và phần còn lại của thế giới đã sai khi làm khác ta.
Thật ra, những người xung quanh luôn có nhiều khác biệt so với chúng ta, vậy nên dĩ nhiên họ có cách làm khác với chúng ta. Bạn nên nhớ, họ khác, chứ không tốt hơn hay xấu hơn. Càng ít phán xét hành vi của người khác, chúng ta sẽ càng hạnh phúc. Thay vì phán xét, chúng ta hãy tin tưởng vào họ, để cho họ tự giải quyết vấn đề theo cách riêng của họ. Ngược lại, phán xét người khác chẳng những không giúp ích gì cho bạn mà còn khiến tâm hồn bạn tổn thương. Chỉ khi bạn truyền cảm xúc cho người khác để họ tự phán xét bản thân thì lúc đó mọi việc mới thực sự tốt đẹp.
Những lúc quyết định phán xét người khác bằng con mắt chủ quan của mình, tôi luôn tự nhắc nhở rằng mình cũng không phải là người hoàn hảo. Và khi ghi nhớ như vậy, tôi có thể khiêu vũ duyên dáng hơn với chồng tôi trong nhịp điệu cho và nhận của một mối quan hệ yêu thương thật sự.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn