Gặp con cười cười, nói nói với nhóm bạn nhưng đứng bên cạnh con là một bạn trai, mẹ cũng "điều tra": "Bạn ấy tên là gì, nhà bạn ấy ở đâu, bạn học có giỏi không?". Con trả lời đó là chỉ là một bạn nam trong lớp, cả nhóm chỉ đứng nói chuyện phiếm với nhau thì mẹ "vặn vẹo": "Con xinh như thế, bạn ấy đứng sát chắc phải có lý do. Mẹ nghĩ, chắc bạn ấy có ý đồ với con".
Có hôm, thấy con và một bạn nam khác cùng lớp đứng nói chuyện ở cổng trường, vậy mà mẹ tra vấn đủ kiểu. Mẹ nhận xét bạn ấy không đẹp trai. Khi biết rõ bạn ấy không thuộc những bạn top đầu của lớp, mẹ thẳng thừng cấm đoán: "Lần sau, con đừng chơi với những bạn như thế này. Con nên nhớ, con là con gái xinh, học cũng giỏi nữa, vậy thì con phải "chảnh" chứ. Nếu có chơi với bạn trai, con cũng phải tìm những người bạn "xứng" với mình: Đẹp trai, tài năng, học giỏi... Con phải luôn nhớ, đừng bao giờ để bạn trai thấy mình dễ dãi, nghĩa là đừng dễ kết bạn với con trai. Phải để con trai lúc nào cũng đứng từ xa... ngưỡng mộ".
Không chỉ cấm đoán con, mẹ còn làm ê mặt con khi can thiệp vào cuộc "chat" của con với bạn khác giới con mới quen. Sau một hồi bắt con phải cho mẹ đọc tin nhắn, mẹ đã "giành quyền kiểm soát". Mẹ nhắn tin cho bạn ấy và nói những câu khiến bạn ấy buồn. Con cảm thấy rất lạ là mẹ luôn cảnh giác với tình bạn khác giới của con. Mẹ luôn nghi ngờ rằng tình bạn ấy sẽ sớm phát triển thành tình yêu. Thế nên, mẹ dập tắt sớm để nó không gây "hiểm họa" sau này.
Cuộc sống của con luôn bị mẹ kiểm soát như thế. Chơi với các bạn trai, mẹ lo rằng con là người đi "mồi chài" các bạn. Và như thế là điều không chấp nhận được. Mẹ lúc nào cũng muốn đặt ra vị trí của con. Mẹ không muốn con chơi với nhiều bạn. Con chỉ được chơi với bạn đã qua sự chọn lọc kỹ càng của mẹ. Đó phải là những bạn trai ngoan, học giỏi, đẹp trai, con nhà công chức...
Mẹ à, tình bạn không có chỗ cho sự tính toán như thế. Bạn bè với nhau, mình có thể chơi với cả lớp. Bạn bè thân, mình phải thấy hợp. Bạn trai thân hay bạn gái thân cũng vậy. Chúng con phải có những điểm chung, phải hợp trong cách nói chuyện, trong suy nghĩ, tính cách. Chơi với bạn, điều quan trọng nhất với chúng con là thấy vui, là được chia sẻ, chứ không phải là người bạn đó có "xứng" với mình hay không.
Mẹ luôn sợ, tình bạn sẽ dễ dàng chuyển sang tình yêu nên phải lựa chọn người bạn khác giới ngay từ đầu. Tình yêu phải xuất phát từ cảm xúc, càng không phải từ sự tính toán. Nếu trong những người bạn con chơi, con có cảm xúc với ai thì mẹ cũng nên trân trọng cảm xúc ấy của con.
Tình cảm của tuổi học trò rất trong sáng nên mẹ đừng tính toán nó có xứng hay không. Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, đó đều là cuộc sống của con. Thế nên, mẹ hãy để con tự quyết định cuộc sống của mình, không chỉ trong việc chọn bạn mà ở mọi việc.
Tất nhiên, sẽ có lúc con thất bại nhưng con không sợ thất bại. Vấp ngã sẽ làm con trưởng thành hơn. Nếu mẹ quyết định hết mọi thứ cho con, sau này con không thể tự đứng trên đôi chân của mình. Nếu có thất bại, chắc chắn con sẽ oán trách mẹ.
Bản quyền thuộc phunuvietnam.vn