Đã 2 năm sau ngày ly hôn chồng, người mẹ trẻ Trần Thị Được, ở huyện Hải Hậu (tỉnh Nam Định) vẫn chưa hết bàng hoàng về cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng đầy kinh hoàng với những trận đòn vô cớ của chồng. “Bây giờ, cứ nhớ lại ngày đó, em lại rùng mình. Nhiều lúc ngủ đêm vẫn mơ đang la hét, kêu cứu, bỏ chạy khỏi căn nhà chồng, vì bị chồng đuổi đánh…” – Được khẽ vuốt mái tóc cô con gái 2 tuổi xinh xắn, ôm con vào lòng âu yếm, nhưng vẻ mặt cô vẫn buồn thảm.
Sinh năm 1990, Được hôm nay đã có công việc tương đối ổn định ở một cơ quan Nhà nước. Đồng lương cũng đủ nuôi con. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh, Được phải gửi con về quê cho bà ngoại chăm giúp, cứ 1-2 tuần, cô lại tranh thủ về thăm con: “Cứ mỗi lúc ở bên con gái yêu, em lại thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều, em ngoắc tay với con gái ở nhà với bà ngoan, mẹ đi làm lấy tiền nuôi con, cuối tuần mẹ lại về ôm con ngủ cho khỏi nhớ”.
Mối tình đầu của Được thời ĐH rất sâu sắc, nhưng vì gia đình cô ngăn cản gay gắt, nên anh vào Sài Gòn lập nghiệp, còn cô ở lại Hà Nội. Lý do gia đình cô không đồng ý anh, là vì anh trước kia nghiện ngập, giờ đã cai nghiện, nhưng công việc anh mới ra trường chưa ổn định. “Mẹ em cương quyết không cho lấy anh. Anh tu chí làm ăn, bỏ tiền mở cửa hàng thời trang để chứng minh với mẹ em sẽ không làm em khổ, nhưng bà vẫn không đồng ý. Bà còn lên tận cửa hàng của anh làm um lên. Đỉnh điểm là mẹ em doạ chết, khóc lóc uống thuốc tự tử nếu em lấy anh. Anh khóc nhiều và quyết định vào Nam lập nghiệp” – Được tâm sự trong nỗi buồn day dứt.
Ngay thời điểm ấy, có cậu bạn trai kém Được 1 tuổi đến tán tỉnh, Được liền đồng ý yêu đương cho quên buồn. Thậm chí, mới quen nhau hơn 6 tháng, nhà trai đề nghị cưới, cô cũng nhắm mắt đưa chân, không cần tìm hiểu thêm về con người và gia đình nhà chồng tương lai. Trái với anh người yêu trước, lần này, mẹ cô cũng dễ tính hơn nhiều khi chắc mẩm, cô lấy chồng sẽ cắt đứt luôn với anh người yêu cũ là yên tâm. Sau 8 tháng quen biết, gặp gỡ thì cô và người đàn ông trẻ thành vợ chồng. Bi kịch của cuộc đời cô chính thức bắt đầu...
“Vừa cưới về nhà chồng, em mới biết chồng vô cùng ham chơi, trẻ trâu, cờ bạc, cục cằn, thiếu chín chắn trong cuộc sống. Anh ta đang đi làm tử tế thì bỏ ra lập công ty riêng. Anh ta ham cờ bạc đến nỗi, trong người em còn 50 nghìn cuối cùng để đi chợ mua thức ăn, anh ta cũng đòi nốt” – Được kể trong nỗi ấm ức. “Anh ta thua bạc, nợ vài trăm triệu đồng. Lúc đó em vừa có bầu, đang nghén nặng, em nói không còn tiền đưa cho anh ta, liền bị anh ta chửi và đấm túi bụi vào mặt, rồi nhiều lần túm tóc em dúi xuống đất. Lúc bụng em to rồi, anh ta bỏ đi bi-a cả đêm với bạn, bỏ mặc em một mình. Tiền thì cứ lấy lương xong là đi trả nợ cho anh ta”.
Hồi đầu, cô còn giấu, sau đó cô nói thật với bố mẹ chồng. Ông bà tốt tính nhưng cũng bất lực vì con. Đêm 30 tết, anh ta uống rượu vào, còn vác dao đuổi đánh cả bố mẹ mình. Nghe anh ta mày- tao với cả bố mẹ, cô thấy ghê sợ, chỉ muốn trốn khỏi căn nhà nhỏ mà bố mẹ chồng cho vợ chồng cô ở. Nhưng tiền thì đã đem trả nợ hết cho chồng, đi ra ngoài cũng không còn tiền thuê nhà, cô biết đi đâu?
“Ngày nào em cũng khóc, ăn uống thiếu thốn, mẹ em thấy con gái bầu bí mà xanh xao, cũng gửi tiền trợ giúp nhiều. Đến ngày em đi đẻ, vẫn không có đồng nào trong người. Anh ta vẫn chỉ đi chơi, không đem tiền về. 2 ngày trước khi đến ngày dự sinh, em đi vay khắp bạn bè, người thân cũng chỉ được hơn 1 triệu đồng. Cuối cùng giữa trưa nắng gắt, em phải vác bụng đi vay nợ lãi, em cắm hộ khẩu của em, đổi lấy 15 triệu đồng đi đẻ” – Được nghẹn ngào nhớ về lại những tháng ngày kinh hoàng của đời mình.
Ngay lúc vợ đẻ xong, chồng cô vẫn đi chơi lêu lổng, may mà cô có mẹ đẻ lên chăm sóc con cháu, giúp cô cũng qua được lúc sóng gió nhất. Duy chỉ có một sự thật mà đến tận bây giờ, bà vẫn ân hận về những suy nghĩ lệch lạc của mình, đã ngăn cản tình yêu của con, đẩy con gái vào cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ có những trận đòn và nợ nần. Ngay lúc con gái bà còn ở cữ, vẫn liên tục bị chồng đánh đập, dẫu vợ có van xin thì anh ta cũng không tha cho. Có lẽ, chỉ đến khi cô quyết định ly hôn chồng, ôm con về nhà mẹ đẻ, bà mới thấm thía tất cả nỗi đau đớn, tủi hờn, đắng cay của con gái mình.
“Đã 2 năm ly hôn xong, anh ta không chu cấp đồng nào nuôi con, cũng không về thăm con gái lần nào. Nợ của anh ta trước đây, em vẫn phải gánh một nửa, giờ vẫn chưa trả hết” – Được thở dài nói.
“Con gái em đã 2 tuổi, rất đáng yêu. Em chỉ biết nhìn vào con để sống tiếp. Em cũng cô đơn nhiều lắm, nhiều lúc thật sự thèm một người đàn ông ôm một cái khi tủi thân, nhưng em mất hết niềm tin, cũng không dám cho ai cơ hội gần mình. Em biết tương lai còn rất dài, nhưng hiện giờ em chỉ biết cố gắng làm việc hết mình, tích góp tiền nuôi con khôn lớn, để bù đắp tất cả thiệt thòi cho con gái bé bỏng, đáng thương.