Chị Nguyễn Thị Mười, 27 tuổi ở tỉnh Kiên Giang nghẹn ngào chia sẻ.
Bi kịch hôn nhân của vợ chồng chị âm ỉ từ những ngày biết chị sẽ sinh con gái đầu lòng. Là con trai một trong gia đình, chồng chị được bố mẹ chiều chuộng như công tử.
"Có điều, khi yêu nhau, anh luôn chăm sóc tôi. Tôi hy vọng ở bên anh sẽ giúp anh tự tin, điềm tĩnh và sống đàn ông hơn, quyết đoán hơn nữa. Tuy nhiên, nghe sự xì xèo của ba mẹ về chuyện nếu tôi không sinh được con trai là nhà anh mất giống. Ông bà còn động viên con trai, nếu trong nhà không sản xuất được thì kiếm bên ngoài, kiểu gì anh cũng phải kiếm thằng quý tử về đây cho ông bà, tổ tiên.
Vậy là chồng tôi tự cho phép mình được mở rộng quan hệ với những người phụ nữ khác. Anh cũng ngang nhiên đi chơi tới 1 - 2h sáng mới về, mà không thèm giải thích với vợ. Thậm chí, nằm bên cạnh vợ, anh vẫn nhắn tin với người ta rằng anh vừa xa em đã nhớ….
Tôi nằm bên cạnh chồng, cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt không ngừng rơi. Nghe tiếng tôi thút thít khóc, nhưng chồng không quan tâm, cũng chẳng có động thái nào ăn năn với vợ. Tôi không nhớ được bao lần mình tôi phải tự vượt qua sự chịu đựng đến cùng cực ấy khi biết chồng có quan hệ ngoài luồng. Có lần, tôi đã nói rõ sự tình với ba mẹ đẻ và xin ba mẹ cho tôi về nhà, nhưng ba mẹ tôi vì không muốn mang tiếng có con gái bỏ chồng, nên ra sức khuyên con gái cố gắng nuốt nước mắt vào trong để con tôi sinh ra có ba, có mẹ.
Tới ngày tôi đi đẻ, trong viện chỉ có tôi và mẹ đẻ. Do tôi khó đẻ, nên rất lo lắng và muốn đẻ dịch vụ để có người thân ở ngay bên cạnh. Khi mẹ đẻ gọi cho mẹ chồng tôi thông tin tình hình và hỏi ý bà. Mẹ chồng tôi trả lời, cứ cố để nó đẻ thường thì mới đẻ được nhiều lần, nếu đẻ mổ chỉ đẻ được 2 bận, mà bận sau nhỡ lại con gái nữa thì sao?
Tôi cứ cố vật lộn nằm ở phòng chờ đẻ đến ngày thứ 3 thì nữ hộ sinh cuống quýt thông báo sau khi thăm khám rằng con tôi bị suy tim, phải mổ đẻ cấp cứu.
Từ hôm vào viện, vẫn chỉ có 2 mẹ con tôi, mẹ phải ngồi lại chờ, còn tôi được 2 chị y tá đẩy xe lên phòng mổ, trong lòng vừa lo, vừa sợ, không có ai để bấu víu tinh thần, nước mắt tôi lại rơi không ngừng vì tủi thân.
Đến khi sinh con xong, người nắm tay tôi, đỡ tôi ra khỏi phòng mổ đẻ không phải chồng, cũng không phải mẹ chồng, mà là ba đẻ của tôi. Vì khi ấy, ba mẹ chồng đã đến viện, nhưng ông bà còn vội đi xem mặt cháu nội, không cần biết con dâu ra sao.
Lúc con được hơn 2 tháng, chồng tôi bắt đầu kêu mệt mỏi, không muốn đi làm. Từ lúc lấy nhau đến giờ, anh có đi làm cũng không nuôi được vợ con ngày nào, vì tiền anh làm ra chưa lần nào mang về đưa cho vợ, bây giờ anh lại kêu không muốn đi làm thuê, chỉ ở nhà cày game và điện thoại. Nhà ngoại tôi thương con cháu, muốn giúp vợ chồng tôi hàn gắn hạnh phúc, đã bán miếng đất nhỏ, tạo điều kiện để 2 vợ chồng tôi mở quán ăn nhỏ ở trong thành phố. Trong lúc vợ còn bận con mọn, chồng tôi làm ông chủ nhỏ điều hành hầu hết mọi việc ở quán ăn.
Khi có được cơ ngơi như hôm nay sau gần 1 năm vợ chồng chung sức, thì anh bắt đầu sinh sự, coi thường vợ, nhiều lúc đi làm về đến nhà là chửi vợ khốn nạn, ngu dốt vì lý do không đâu. Tôi chỉ thanh minh rằng anh có gì khó chịu, không vừa lòng, cứ trao đổi cụ thể với em, sao cứ về đến nhà là gây sự? Chỉ đợi có vậy, anh đập ngay vào tay tôi tờ đơn ly hôn, khi con tôi vừa tròn 11 tháng tuổi.
Tôi bàng hoàng với hành động bất ngờ nhưng đã được chuẩn bị sẵn từ trước của chồng, ba mẹ chồng đứng gần đó nói thêm: Mong chị hãy giải thoát cho con chúng tôi, để nó còn đi lấy người khác. Gia đình tôi không cần đứa cháu gái…
Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn chảy. Tôi nhìn ba mẹ chồng và chồng khẽ gật đầu. Tôi chỉ vơ được vài bộ quần áo của con cho vào túi, rồi bế con chạy khỏi căn nhà bỗng chốc thành xa lạ với những con người đáng sợ ấy, không một chút do dự, tiếc nuối. Biết rằng, việc ra toà ly hôn sẽ gặp khó khăn, khi tôi muốn đòi lại toàn bộ số tiền mà ba mẹ đẻ tôi đầu tư cho 2 vợ chồng mở quán ăn năm ngoái, nhưng chắc chắn một điều, tôi không còn phải cố gắng chịu đựng và hy sinh vô ích cho người chồng vô tâm, bội bạc ấy thêm một ngày nào nữa".