Bạo lực tăng nguy cơ mắc bệnh thần kinh?
Phụ nữ bị bạo lực gia đình hay bị lạm dụng thường có nguy cơ cao rơi vào các tình trạng như rối loạn căng thẳng sau chấn thương, trầm cảm, lo lắng, lạm dụng chất gây nghiện và có suy nghĩ tự tử.
Nghiên cứu cho thấy tỷ lệ bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương cao hơn khoảng bảy lần, khả năng phát triển trầm cảm cao hơn 2,7 lần, lo lắng cao hơn gấp bốn lần và lạm dụng ma túy và rượu cao gấp sáu lần, có ý nghĩ tự tử cao gấp 3,5 lần đối với những phụ nữ từng trải qua bạo lực gia đình so với những người không bị bạo lực gia đình.
Một nghiên cứu khác của Úc trên 1.257 bệnh nhân nữ đến thăm khám bác sĩ đa khoa cho thấy, những phụ nữ bị trầm cảm có nguy cơ bị lạm dụng thể chất, cảm xúc hoặc tình dục cao hơn 5,8 lần so với những phụ nữ không bị trầm cảm.
Sau khi bạo lực gia đình xảy ra, người gây ra bạo lực gia đình thường tỏ ra hối hận và xin lỗi. Nhưng sự ăn năn này thường kết thúc bằng những lần bạo lực tiếp theo. Phụ nữ trong hoàn cảnh này thường thấy thiếu sự kiểm soát đặc biệt khi bạo lực lại xảy ra tại nhà riêng của họ. Do vây, sống dưới áp lực thể xác và cảm xúc như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ thể chất và tinh thần. Ngoài bạo lực gia đình, lạm dụng cũng có nguy cơ gây rối loạn tâm lý. Những phụ nữ có các vấn đề về sức khoẻ tâm thần trước đó thường có nguy cơ cao hơn.
Các dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tâm thần đáp ứng như thế nào?
Mặc dù những nạn nhân sống sót sau bạo lực gia đình có nhiều khả năng mắc các bệnh tâm thần nhưng họ không được hỏi thường xuyên về bạo lực gia đình hoặc lạm dụng trong khi điều trị. Vì vậy, họ không được giới thiệu tới các địa chỉ hỗ trợ phù hợp.
Một nghiên cứu cho thấy chỉ có 15% bác sỹ sức khỏe tâm thần thường xuyên hỏi về bạo lực gia đình. Khoảng 60% bác sỹ thiếu kiến thức về bạo lực gia đình, trong khi 27% bác sỹ khác tin rằng họ không có đủ nguồn thông tin về vấn đề này.
Khoảng một phần tư (27%) bác sỹ sức khoẻ tâm thần cung cấp thông tin về các dịch vụ hỗ trợ cho phụ nữ bị bạo lực gia đình và 23% trong số họ giới thiệu cho phụ nữ bị bạo lực gia đình tìm đến chuyên gia tư vấn.
Nếu không có câu hỏi trực tiếp về bạo lực gia đình, các nạn nhân sống sót sau khi bị bạo lực gia đình sẽ không muốn tiết lộ cho các nhà cung cấp dịch vụ y tế. Nếu các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần đang theo dõi và giám sát các triệu chứng của bệnh tâm thần nhưng bỏ qua nguyên nhân của chấn thương thì điều trị như vậy ít có khả năng thành công.
Bác sỹ chăm sóc sức khoẻ tâm thần cần thường xuyên hỏi bệnh nhân nữ về các sự cố bạo lực gia đình xảy ra trong quá khứ hoặc hiện tại nếu chẩn đoán bệnh nhân đó bị trầm cảm, lo lắng hoặc có bất kỳ dấu hiệu đau khổ tâm thần nào khác.
Các cán bộ chăm sóc y tế có thể giới thiệu tới các dịch vụ điều trị chuyên gia và các cán bộ này cần được đào tạo đầy đủ để có khả năng hỗ trợ được cho các nạn nhân bạo lực gia đình khi được các nạn nhân này chia sẻ thông tin bị bạo lực. Điều này có nghĩa là không chỉ tập trung vào điều trị về mặt y tế, mà còn tập trung công tác hỗ trợ và giới thiệu nạn nhân tới các địa chỉ hỗ trợ cần thiết khác.
Số liệu thống kê về Bạo lực gia đình (2016-2018) tại Úc
|