Một buổi sinh hoạt hội phụ nữ cơ sở. Ảnh minh họa |
Bắt tay vào nhiệm vụ mới với bao nhiêu bỡ ngỡ và muôn vàn thử thách khiến tôi không khỏi lo lắng, băn khoăn. Liệu một người ở địa phương khác đến làm công tác Hội như tôi có nhận được sự ủng hộ của chị em không? Làm sao để hiểu được phong tục, tập quán và có thể nắm bắt được tâm tư, nguyện vọng của chị em? Làm sao để có thể chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, nội dung, chương trình cho việc tổng kết nhiệm kỳ ở các chi hội? chồng tôi là bộ đội đóng quân ở biên giới, cả nhà nội và nhà ngoại đều ở xa; với hai đứa con nhỏ không có người hỗ trợ thì tôi sẽ phải thu xếp như thế nào để có thể tham gia sinh hoạt với chị em vào những buổi ngoài giờ?...
Những câu hỏi ấy cứ xoay tròn trong đầu tôi và rồi cuối cùng tôi đã xác định được rằng, chỉ có thể vượt qua ngần ấy khó khăn, thách thức bằng tâm huyết và sự nỗ lực của chính bản thân mình. Công tác chuẩn bị đại hội các chi hội khó khăn nhất vẫn là vấn đề nhân sự. Gần 100% các chị chi hội trưởng, chi hội phó của khóa cũ đều đồng loạt xin nghỉ, không tham gia khóa mới. Tôi phải phối hợp với bí thư các chi bộ vừa vận động, thuyết phục vừa chỉ đạo sát sao để có đủ nhân sự trước khi tiến hành hội nghị tổng kết nhiệm kỳ 2011 - 2016. Ấy vậy mà đến phút cuối vẫn có chi hội không tìm được nhân sự.
Hôm đó, ngày 19/1/2015, tôi về dự hội nghị tổng kết nhiệm kỳ của một chi hội vào một buổi tối mùa đông tháng "củ mật" trời vừa mưa, vừa rét. Ra khỏi nhà lúc 18h30 phút, khóa cửa để 2 con nhỏ trong nhà, tôi lao đi trong đêm gần chục cây số vì nhiệm vụ. Khi bước vào phòng họp, nhìn vào bên trong mới thấy có hơn 10 hội viên đến dự khiến lòng tôi không khỏi hụt hẫng. Chờ đến 19h35 phút, hội nghị cũng được tiến hành và diễn ra theo trình tự. Nhưng đến phần bầu cử thì chỉ bầu được chi hội trưởng, còn chi hội phó thì không bầu được vì nhân sự dự kiến nhất định không nhận. Trao đi, đổi lại, vận động, thuyết phục mãi, cuối cùng đến 22h30 phút mới xong. Kết thúc hội nghị, chi hội tổ chức liên hoan ngọt. Tôi cũng cố gắng nán lại dự cùng các chị em một chút rồi xin phép về trước vì nhà xa, con nhỏ không có người trông nom. Ra khỏi hội nghị, khoác thêm áo ấm và mặc áo mưa, tôi vội vàng lên xe máy thẳng hướng về nhà mà hai hàng nước mắt cứ trào ra không cầm được. Giờ này, có lẽ mọi người đang được nằm trong chăn ấm, đệm êm; còn tôi thì đang đi một mình đi trong đêm tối hun hút và trời mưa rét với tâm trạng lo lắng và sợ hãi (vì trên đường đi nhiều quãng trống vắng vẻ và từng xảy ra cướp ở những đoạn đó). Thương 2 đứa con chắc đang mỏi mắt ngóng mẹ về.
Nhưng rồi, mọi việc cũng dần qua đi. Đại hội cấp cơ sở đã thành công tốt đẹp. Sau đại hội, mọi công việc được triển khai thuận lợi hơn như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Các phong trào của hội được triển khai và thực hiện tốt, góp phần quan trọng vào việc thực hiện thắng lợi các chỉ tiêu, nhiệm vụ của địa phương. Vừa hôm nào nhận nhiệm vụ đầy khó khăn, bỡ ngỡ, mới mẻ, thấy cái gì cũng lạ, cái gì cũng mới; vậy mà đã được gần 1 năm. Khoảng thời gian đó không phải là dài, nhưng cũng đủ để giúp tôi hoà mình, bắt nhịp được với công tác hội, đồng thời cũng giúp tôi thấu hiểu những khó khăn và cả hạnh phúc của người làm công tác Hội. Đến nay, tôi đã không còn có tư tưởng chùn bước nữa mà dần hiểu và thấy yêu công việc mình đang làm. Vượt qua mỗi khó khăn, thử thách, tôi lại thấy mình trưởng thành và vững vàng hơn. Tôi tự nhủ sẽ phải tận tâm, tận lực, nỗ lực và cố gắng nhiều hơn nữa để có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, góp phần nhỏ bé xây dựng tổ chức Hội ngày càng vững mạnh.