Cái kết buồn của cuộc hôn nhân 8 năm nhà vắng tiếng trẻ

14/02/2018 - 07:20
Mẹ chồng chị nhìn thật kỹ gương mặt đứa trẻ, rồi bỏ tất chân tất tay nhưng không tìm thấy điểm nào quen thuộc với con trai bà. Sợi yêu thương vốn mong manh giữa anh và chị cũng đứt như cách bà muốn.
Chị giấu nhẹm kết quả tinh dịch đồ...

 

Anh chị đã gần 40, trải qua 8 năm hôn nhân với nhiều hành trình gian nan qua các bệnh viện phụ sản nhưng vẫn không đủ cơ hội nghe tiếng con khóc. Anh cao to khỏe mạnh, chả khi nào ốm thì làm sao vô sinh được! Lỗi chắc chắn ở chị, ở cái dáng người bé như cái kẹo mút dở, lại thường xuyên ốm vặt. Mẹ chồng chị chắc chắn thế! Chị ngậm ngùi giấu cái kết quả tinh dịch đồ của chồng, bởi chị biết rằng anh cũng chẳng muốn ai biết điều đó. Bác sỹ kết luận lượng tinh trùng bình thường của anh có quá ít, dù về lý thuyết thì chỉ có một chú tinh trùng bình thường cũng có cơ hội thụ thai. Anh chị trông chờ vào sự may mắn!

Tốn kém! Mệt mỏi! Tủi hận! Bác sỹ gợi ý có thể xin tinh trùng ở ngân hàng bệnh viện nhưng anh chưa thấy cam lòng, anh vẫn chờ đợi vào lý thuyết “còn 1 con tinh trùng thì vẫn có khả năng thụ thai”. Hành trình ấy, anh có vấn đề nhưng chị mới phải ra vào bệnh viện nhiều lần, đó là chuyện mà chỉ những người từng chữa vô sinh mới hiểu.

Nhiều người quen “xui” nhỏ vào tai chị: “Nó đã thế thì có cố chắc cũng không có được đâu. Thôi thì mình cứ tự kiếm một đứa, cá vào nhà nào nhà ấy hưởng, nếu nó không chấp nhận thì mình cũng có đứa con mà nuôi”. Nghĩ tới hành trình vào viện, dùng thuốc, chọc hút trứng, bơm, cấy chị sợ muốn ngất xỉu nhưng nghe theo lời mách bảo của mọi người, chị lại thấy kiếp người sao phải nặng nề thế, đến con mình cũng không rõ nguồn gốc, cũng phải che đậy thân phận. Thế là cứ lần lữa mãi, tuổi 40 sầm sập tới mà tiếng trẻ thơ vẫn cứ xa vời.

Chị biết anh đã tìm cách "gieo trồng" ở một mảnh đất khác...

 

Chị cũng biết anh đã cố gắng gieo rắc hy vọng ở những “mảnh đất” khác. Cay đắng, giận hờn lắm nhưng lại nghĩ thương nỗi khao khát có con của anh nên chị cũng bỏ qua, chẳng làm lớn chuyện. Nếu anh có con với người ta, có thể chị sẽ nhẹ lòng ra đi. Nhưng anh cứ đi bao lần thế, rồi cũng trở về tay không.

Thời gian cũng bào mòn sự cố gắng và kiên nhẫn chờ đợi của chị. Thế rồi chị cũng đã “sau lưng” chồng để kiếm một con giống tốt. Chị thụ thai thật. Nhưng đó cũng là lúc mẹ chồng chị biết tình trạng của con trai. Bà vu vơ nói rằng “Nếu xin tinh trùng người khác thì cũng chả phải giống nhà mình, thế thì nhận đứa cháu trong họ về mà nuôi…”. Thế nên thấy con dâu có bầu bà cũng chẳng vui. Anh không có thái độ rõ ràng, vui không rõ mà nghi ngờ cũng không.

Mẹ chồng cố tìm những nét quen thuộc...

 

Đứa trẻ chào đời. Người bảo cuối cùng số phận cũng mỉm cười với họ. Người dị nghị “Chồng nó làm sao có con được, ngày bé nó bị quai bị sốt chạy còn gì, chắc…”. Nhiều người bảo “Xin tinh trùng ở bệnh viện cũng thế, con vợ cũng là con mình…”. Người trong cuộc rối bời, người ngoài không cảm được nỗi đau của người khác nên nói gì cũng được.

Chị bế con rời khỏi gia đình chồng, đứa bé chỉ đơn giản là con chị, nó chỉ có một nửa nguồn cội. Nhưng không hiểu sao ngày bế con ra đi chị lại thấy mình mới bắt đầu sống, mới bắt đầu biết vui! Và bao nhiêu người chờ đón giúp đỡ chị nuôi đứa trẻ.

Căn nhà của anh vắng vẻ hơn, không khí nặng nề u ám, khi mẹ anh nhìn thấy ngày mình nằm xuống mà vẫn không nghe được tiếng trẻ con khóc, khi anh không còn hy vọng gieo rắc hạt giống của mình ở cõi trần này. Đôi lúc trong cơn say, anh lại tự tát vào mặt mình. Đứa bé do chị sinh ra chính là do trời ban xuống cho anh, nó sẽ là đứa con được anh sinh ra bằng yêu thương, nhưng anh và mẹ đã từ chối sự “sinh thành” đặc biệt này. Có những sự lựa chọn như tiếng sập cửa một chiều, mãi mãi không còn quay lại được nữa.

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm