Chồng bỏ đi gần 1 tháng, vợ cũng không tìm

31/01/2018 - 21:23
Vợ là người thích nấu ăn, điệu đà, thích sắm sửa. Mỗi đợt hết công trình, chồng đều dành thời gian mua quà và không quên mang về món trang sức xinh đẹp tặng vợ. Vợ luôn cười vui, hạnh phúc suốt bao năm qua.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện từ cô giáo của con gái, tôi như người mất hồn, bần thần. Từng tiếng nói của chị cứ văng vảng bên tai: “Cháu Hoa nhà anh là cô bé rất nhạy cảm và giàu yêu thương. Cháu viết trong bài văn là rất nhớ bố. Cháu viết rất chi tiết và cả bài văn là nỗi buồn nhớ bố. Qua bài văn, tôi mới biết chuyện của gia đình. Anh nên về thăm và gọi điện cho cháu nhiều hơn nhé”.

Mãi hơn 2 giờ sáng, tôi không tài nào chợp mắt. Cũng gần 2 tháng nay, tôi không gặp con. Con gái tôi học lớp 6, đang sống với vợ.

Ảnh minh họa

Tôi cũng không gọi về nhà. Mỗi lần nhớ con, tôi chỉ ngắm ảnh. Cô ấy đã nói: “Mẹ con tôi không cần anh. Hãy tránh xa chúng tôi. Tôi không còn yêu anh nữa”. Vì lời nói ấy mà tôi quyết tâm đi thật xa, lao vào công việc. Lòng tự ái của người đàn ông đã che lấp bản năng  làm cha của tôi.

Gần 5 giờ sáng, mẹ tôi gọi điện. Bà vừa khóc vừa nói thằng Bun nằm mơ, giật mình thon thót rồi khóc giữa đêm, luôn tiếng gọi mẹ. Trái tim tôi như bị bọp nghẹt, ngực khó thở. Tôi đã làm gì sai để cô ấy không còn yêu tôi. Trước khi lấy nhau, hai đứa đã giao kèo là chấp nhận công việc và tôn trọng quyền riêng tư của nhau. Sống với nhau hơn 10 năm, chưa bao giờ tôi làm sai giao kèo một lần.

Vợ là người thích nấu ăn, điệu đà, thích sắm sửa. Mỗi đợt hết công trình, tôi đều dành thời gian mua quà và không quên mang về món trang sức xinh đẹp tặng vợ. Vợ luôn cười vui, hạnh phúc suốt bao năm qua. Gần một năm trở lại đây, vợ tôi lạnh nhạt dần và buồn. Vợ đi hết dự án này tới dự án khác. Vợ cũng không còn hạnh phúc khi nhìn thấy những món quà nhỏ.

Những trận cãi vã ngày một nhiều. Cái gì phải đến cũng xảy ra. Vợ tôi không còn giấu giếm rằng cô ấy xấu hổ khi có người chồng làm kỹ sư quèn trong khi chồng bạn vợ toàn là giám đốc; rằng vợ thấy nhàm chán vì những món quà nhỏ bé kia, thứ vợ muốn là hàng hiệu...

Tự trọng của chồng bị va chạm. Bao yêu thương, bao niềm tin vun đắp vỡ loảng xoảng. Vợ có biết đâu, trai công trình nay đây mai đó, biết bao nhiêu cám dỗ nhưng chồng vẫn thủy chung với vợ, giữ mình vì con.

Chồng bỏ đi gần một tháng, vợ cũng không hỏi thăm.

Chồng quay về và hàn gắn mối quan hệ thì vợ đưa đơn ly hôn. Chồng cảm tưởng như tất cả băng ở Bắc Cực đều đổ ập vào mình. Chồng bỏ lên gác, nhốt mình trên ấy. Chồng biết mình xa gia đình quá lâu nên mới quay về để khoe với vợ rằng chồng đã xin về làm văn phòng cho gần nhà.

Những tưởng chồng im lặng thì vợ sẽ hiểu. Tiếng gõ cửa khe khẽ như luồng ánh sáng chiếu vào miền u ám của chồng. Vợ đứng ngoài cửa lạnh lùng tuyên bố ly thân. Ngay trong đêm, chồng dọn dẹp đồ đạc của cu Bun để sáng hôm sau hai bố con đi sớm. Nhìn con gái ngủ khì khì như lợn con, chồng nghẹn lòng bế Bun đi.

Sáng sớm, nhìn trong gương, mắt thâm quầng lộ rõ. Nhớ ngày ấy, mỗi khi mắt chồng có quầng, vợ lại thích thú trêu đùa nhà có gấu trúc. Đi qua cửa hàng hoa, chị chủ hàng tươi cười bày những mẫu hoa hồng tỉ muội mới nhập. Vợ thích nhất hồng tỉ muội mà. Trong mắt vợ chắc chồng kém cỏi lắm nên vợ mới cư xử như vậy. Mua hoa tặng ai bây giờ, có lẽ, những chậu hoa ở nhà đã bỏ đi hết rồi cũng nên.

Suốt ngày dài ở công trường, chồng cứ lôi điện thoại ra lại cất vào. Riết rồi cũng quen, chồng biết dù chồng có gọi điện thì vợ chẳng nghe. Vài ngày sau, đi làm về, chồng thấy có cuộc gọi nhỡ của vợ. Chồng mừng rỡ gọi lại.

Vợ bắt máy, im lặng mãi mới thổ lộ: “Thế anh không định về tỉa tỉ muội à? Hoa mọc tốt lắm, em tỉa toàn bị gai cào thôi. Con nhớ anh lắm”. Chồng mừng sung sướng trả lời: “Anh về ngay, anh sẽ về tỉa hoa cho em”.

Ý kiến của bạn
(*) Nội dung bắt buộc cần có
0 bình luận
Xem thêm bình luận

Nhập thông tin của bạn

Đọc thêm