Chị Thanh Tâm thân mến!
Em năm nay 32 tuổi, đang sống cùng với mẹ chồng và con gái tại Hà Nội. Còn chồng em đang sống và làm việc ở TP Hồ Chí Minh. Chúng em cưới nhau được 8 năm thì cũng chừng đó thời gian sống cảnh xa cách. Vợ chồng em cũng chưa tìm ra được hướng giải quyết. Chồng em dứt khoát không muốn chuyển về Hà Nội vì anh sợ không xin được việc, lương thấp. Anh cũng không muốn cho mẹ con em chuyển vào trong đó vì em còn phải ở lại chăm mẹ để anh yên tâm làm ăn.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu không xảy ra chuyện cách đây một năm, em phát hiện chồng em có qua lại với một người phụ nữ khác. Họ cũng đã có với nhau một đứa con gái. Lúc đó em rất sốc. Nhưng người phụ nữ kia lại nói cô ấy không cần gì, chỉ muốn kiếm một đứa con. Người phụ nữ đó cũng hứa sẽ rời khỏi TP Hồ Chí Minh và không liên lạc với chồng em nữa. Cô ấy thật sự đã làm như thế. Về phía chồng em, dù nói anh quan hệ với cô kia chỉ vì thấy cô ấy đáng thương, muốn “giúp”. Nhưng khi cô kia bỏ đi, em biết anh ấy đã cố gắng hết sức vận dụng mọi mối quan hệ để đi tìm.
Mặc dù mọi chuyện đã qua và cuộc sống gia đình em đã gần trở lại bình thường nhưng em vẫn bị ám ảnh. Em thực sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi cảm giác này. Mong chị cho em lời khuyên.
Hồng Nhung (Thái Bình)
Dù đã tha thứ cho chồng nhưng cô vẫn luôn bị ám ảnh, dằn vặt (Ảnh minh họa) |
Hồng Nhung thân mến!
Vấn đề chính là niềm tin. Có thể sau tất cả sự việc đã xảy ra, hành động của chồng em vẫn chưa đủ để lấy lại ở vợ sự tin tưởng. Thêm vào đó, hai vợ chồng em lại không sống một chỗ cũng khiến em cảm thấy không an tâm.
Chị biết cực chẳng đã gia đình em mới phải sống xa nhau nhưng em nên bàn bạc lại với chồng để cả hai xác định rõ đây chỉ là một giai đoạn (1 năm, 5 năm hay 10 năm) do điều kiện bắt buộc. Về lâu dài, hai người cùng cố gắng thu xếp để về một mối. Như thế sẽ tránh được nhiều tình huống trong lúc xa gia đình cô đơn, chính kiến không vững, chồng em có thể lại sa ngã.
Một vấn đề nữa là chúng ta đều đã trưởng thành, phải có trách nhiệm với những hành vi của mình. Nếu chồng em có ý chu cấp cho đứa con riêng thì em không nên cấm cản. Dù sao đứa trẻ cũng là con của chồng em. Em có thể lựa chọn cùng hoặc thay mặt chồng thực hiện trách nhiệm này.
Tóm lại, nếu em đã lựa chọn thông cảm và tìm cách đoàn tụ gia đình thì hãy cố gắng tha thứ và quên đi quá khứ. Nếu không, em nên nghĩ đến những phương án khác, thậm chí là ly hôn để tạo dựng cuộc sống mới cho mình.